Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chiều nào cũng vậy, tôi chỉ ở trong 4 bức tường ngồi cày game.
tôi ước, ước một lần được quay về thời ấu thơ, ước một lần được trở về quê, ước được chạy nhảy tung tăng với đám trẻ con ở quê, 5 năm rồi bắt đầu từ khi tôi lên lớp 6 là tôi phải rời xa quê hương, những đồng ruộng mênh mông bát ngát, những ngôi nhà cấp 4 nhỏ bé.
Còn đâu những ngày nằm trên đê ngắm nhìn những con bò đang gặm cỏ, những ngày nằm trên đê thả diều và ngắm nhìn những cánh diều đang bay vi vu trên bầu trời, những ngày vui đùa cùng đám trẻ con trên sân đình, còn đâu những ngày cởi áo tắm mưa, còn đâu những ngày chơi quên cả cái nắng, những ngày đi trẩy trộm, gô, khoai.
Tôi muốn quay về quê, quay về với những đồng ruộng, để gặp đám bạn ở quê của tôi, 5 năm xa cách không biết bọn nó có nhớ tới thằng hải còi không nhỉ.
Tôi nhớ những con người ở đó, những hàng xóm láng giềng tốt bụng ở đó, họ thường mang những bát canh v.v, những thứ mà con người thành phố coi là nhỏ bé, nhưng ở quê những thứ đó thật lớn lao, ở quê họ coi trọng tình cảm hơn là vật chất
Tôi nhớ, nhớ hết tất cả thứ gì về quê tôi, nhớ những lần trời mưa tầm tã tới những lần trời nắng gắt.
từ ngày tôi lên thành phố, mọi thứ đều rất chán, hàng ngày tôi chỉ biết ngồi trong 4 bức tườg cắm đầu vào game online, đến đôi mắt của tôi đã bị cận, hình như cũng phải cận hơi nặng, tôi biết điều đó, nhưng tôi không dám nói cho bố hay or chị tôi biết, vì tôi sợ bị ăn chửi lắm.
Tiếng điện thoại reo lên, lại là thằng dũng gọi, sao gọi nhiều thế nhỉ.
- alo gọi gọi lắm thế, tao đang chơi game - tôi nói.
- đi chơi không mày.
- ở đâu.
- tới quán nét đi.
- tới đón tao đi.
May mà ở trên thành phố này, tôi còn có thằng bạn như thằng dũng, nếu mà tôi không quen được nó, khôg biết tôi cô đơn thế nào nhỉ?
Tuy nhà tôi cũng có máy tính, nhưng chơi nét vẫn vui hơn, một mình ngồi trong phòng chơi game một mình chán lắm, chơi game là phải đông mới vui, và đặc biết nó có thể làm tình cảm bạn bè thêm sâu đậm hơn.
Tôi chạy Xuống nhà xin phép chị huyền, xuống nhà thì chị tôi đang ngồi xem hoạt hình, lớn tướng rồi mà vẫn hoạt hình.
- chị ơi tí em đi chơi nhá.
- ừ đi cẩn thận, chơi linh tinh chị đánh.
- vâng.
- tối chị đi ăn sinh nhật, em tự nấu mì ăn tạm hôm nay nha.
- vâng không sao đâu, thằng dũng tới rồi em đi đây.
Chạy ra cổng ngồi lên yên sau cho thằng dũng chở đi.
- đi cẩn thận mày.
- yên tâm tay lái tao lụa lắm.
Đúng là tay lái nó lụa thật, lụa đến nỗi đâm vào ổ gà mấy lần.
- lụa ghê.
- nhìn tao thể hiện nữa này.
- thôi.
- thằng nhát chết.
- quán nét kìa tạt vô đi.
Vào quán nét thì nó mở cf lên bắn, tôi thì chả ham game đó, lúc đó tôi chỉ ham ninja online của teamobi thôi, năm đó game ninja nổi tiếng trên mobile ở việt nam lắm, ai chơi game này chắc cũng biết, biết khoản ức chế khi đập đồ xịt, biết cảm giác lâng lâng khi lên lv, hồi đó tôi nghiện game này lắm, game này là game lần đầu tiên tôi chơi được lâu nhất đó là 3 năm, còn bây giờ game này giảm dần người chơi theo năm tháng, ra những auto linh tinh làm game này rất là nhàn, và độ hút máu của teamobi cũng cao nên game càng ngày càng ít người chơi, 4 sever thì chắc có mỗi sv1 là đông nhất, Nhưng game này phải nói là rất hay (2năm về trước) giúp tôi quen được rất nhiều anh em tốt.
- gái kìa.
- gái kìa chúng mày.
Mấy từ đó được phát ra, nó như rất quen thuộc ở những quán nét ít gái ra vào, đúng là bọn điên có gái vào quán nét làm như ngạc nhiên lắm hay sao, mà phải gầm lên, mà đa số gái chỗ tôi vào quán nét 10 đứa thì 8 đứa xấu, chắc em này cũng vậy nên tôi chả thèm quay đầu ra ngó.
- gái thì kệ gái, việc mắm gì phải hét lên ghê thế - tiếng hét của thằng dũng, chắc lại bắn thua nên mới tức đây.
Rồi chả hiểu sao đứa con gái nào đó đi lại máy cạnh thằng dũng ngồi, tôi quay sang nhìn, ừ thì cũng xinh thật đó, nhưng tôi chả quan tâm quay lại màn hình chơi tiếp, đang bật đồ sát ra khu luyện tập ở sau trường hirosaki (lâu rồi khôg chơi ninja khôg biết viết thế có đúng không nữa) đánh nhau, thì thấy tiếng nói bé bé của thằng dũng nói.
- gái xinh, mày ơi.
- ờ kệ sác mày, câm mõm lại tao đang pk.
- ừ, lúc nãy tao khôg biết em này xinh đến vậy nên chửi, giờ nghĩ lại ngu quá.
- ờ kút.
- xinh quá, tao đéo chú tâm bắn được.
- tao đã nói kút mà, lải nhải nhiều - tôi ức chế vì bị phá, nên quát nó.
- ừ chơi đi, tao ngắm gái đây.
- ờ nói câu nữa bố đồ sát chết giờ.
Được một lúc nó lại quay sang nói với tôi, tức thiệt đó.
- em ý xem phim hàn mày.
- kệ nó, mày nói với tao làm mắm gì - tôi ngắt lên.
- ờ ờ, chơi tiếp đi.
Hôm đó tai tôi bị khủng bố vì có tiếng lải nhải của thằng dũng vs con bé kia, trời cũng đã tối cũng 6h rồi nên tôi đứng dậy đập vai thằng dũng nói, nó vẫn đang nói chuyện vs bé kia, chả biết có chuyện gì mà lắm thế nhỉ, chả bù cho tôi nói chuyện với phương được có 7 8 câu là tặc tịt.
- về mày.
- tí nữa đã, chơi tiếp đi.
- về tối rồi.
- 6h30, chơi típ đi tao bao được chưa.
- ờ ờ thế chơi tới 8h cũng được.
hiếm khi mới có cơ hội nên tôi ngồi chơi tiếp, đúng là thằng có gái sang ghê, đang chơi thì thằng dũng đập vai tôi nói.
- về mày.
- ờ.
- tới nhà tao ăn sinh nhật nha.
- có sinh nhật à, sinh nhật mày à.
- không anh tao, có chị mày ở đó nữa đấy - chị tôi học cùng anh nó.
- ở lớp có mỗi tao đi à.
- không tao mời bọn bạn lúc sáng rồi.
- thế sao giờ mày mới bảo tao.
- trước sau khôg như nhau à, thảo đi cùng tụi mình luôn nha - thì ra bé đó tên thảo.
- nhưng mình phải về - thảo nói.
- thôi đi cũng mình tới luôn cho vui.
- ừ vậy cũng được.
Ra khỏi quán, thằng dũng bẩn tính nó bắt tôi đạp xe đạp của em thảo, còn nó tươi cười lai em thảo trên con xe máy của nó, đúng là thằng vì gái quên anh em.
nó phóng xe về trước, tôi đạp theo sau, tới điểm hẹn, điểm hẹn là một quán cafe của nhà nó, dắt xe vào thì thấy thằng dũng chạy ra nói.
- có em phương, có em phương ở đây.
- đùa tao hả mày.
- thật thật.
- sao em ý ở đây.
- tao hỏi anh tao thì anh tao nói, là bạn cùg lớp đưa tới đây.
3 lần trước gặp nhau, tôi xem 3lần đó là tình cờ, nhưng hôm nay lần thứ 4 gặp nhau thì tôi xem đó là duyên.
- vào đi đứng ngoài này chi nữa.
- à ừ.
Người tôi cảm thấy run run, đôi chân nặng nhọng trong từg bước đi, có gặp gái thôi mà sao phải run vậy, bình tĩnh, tôi tự an ủi mình.
Vào trong tôi chọn 1 bàn trống để ngồi, hình như tiệc vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn đợi ai đó, ngó một lượt, dừng lại ở phía chị tôi với anh dương (anh thằng dũng) đang ngồi cạnh nhau nói chuyện tình tứ với nhau, hình như 2 người này yêu nhau thì phải, cũng tốt chị tôi yêu anh dương cũng tốt, anh ấy là người tốt.
Ngó một lượt nữa thì tôi dừng 2 con mắt lại về phía người con gái xinh đẹp tên phương đó, nhìn em vẫn vậy, vẫn đẹp hoàn mĩ, vẻ đẹp kiêu sa, vẫn là đôi mắt đen không có cảm xúc đấy, vẫn là đôi môi đỏ mọng chỉ mở hé ra những khi uống nước, tôi ngẩn ngơ ngắm em đến khi anh dương với chị tôi tới bàn tôi ngồi lúc nào mà cũng không biết nữa.
- thích cô gái đó à - anh dương nói.
- không..làm...gì có - tôi đỏ mặt nói.
- mà sao em ở đấy thế.
- em học cùg bạn anh dương chị à.
- xinh thế mà, anh mày cũng bị hút hồn nữa au....ra - anh dương nói.
- anh nói gì hả - chắc chị tôi cấu anh dương nên anh ý mới kêu lên ghê thế.
- đâu có vợ, vợ anh xinh nhất.
- hứ không tin.
- đúng mà vợ anh đẹp nhất.
- e hèm mời anh chị ra chỗ khác, em nhờ - tôi nói.
2 anh chị đấy chắc ngại nên ra bàn khác ngồi, một mình tôi ngồi ở đây, thằng dũng thì ngồi ba hoa với em thảo, hình như là tôi tới sớm hơn dự kiến thì phải, lớp tôi thì vẫn chưa có ma nào đến, ngồi một mình nhâm nhi ly rượu vang với những bản tình ca êm đêm, đúng là rất hợp với cảm xúc của tôi lúc này, tôi cảm thấy yêu đời hơn, chắc là vì chỗ nào có em phương là tôi có cảm giác vui vẻ hơn hả.
Thấy em phương cũng đang ngồi một mình, tôi bạo dạng đứng dậy đi lại chỗ bàn em và ngồi vào 1 cái ghế cạnh đó và nói:
- phương cũng ở đây hả.
- hả sao anh ở đây - em ngạc nhiên nhìn tôi, tôi vào đây từ bấy đến giờ mà em cũng không nhìn thấy.
- mình vào đây từ lâu rồi mà không nhìn thấy à.
- tôi không để ý - em phương lắc đầu nói.
Hình như khi yêu một người nào đó, bạn có cảm giác là, tất cả cử chỉ hành động dù chỉ là nhỏ bé nhất, đối với bạn đó cũng là những cử chỉ thật đẹp, với tôi cũng vậy chỉ nhìn thấy em phương lắc đầu nhẹ như vậy, tôi cũng cảm thấy em đẹp làm sao.
- ừ mà phương bị cận hả - nghĩ mãi mới ra được câu này.
- ừ, bị nhẹ thôi.
- ừ, mà đi cùng ai vậy.
- chị tôi - May mà không phải là đàn ông đưa phương tới đây.
Nói chuyện với phương, tôi có cảm giác là, chả nghĩ gì hay để ý tới mọi thứ xung quanh cả tôi chỉ có vặn não hết công xuất để nghĩ những câu hỏi để hỏi phương cho cuộc nói chuyện thêm dài hơn.
Khách cũng tới đông đủ hết, anh dương cầm mic lên đứng trước toàn thể mọi người nói, anh dương bala một hồi thì có một người nào đó mang bánh sinh nhật lên, anh dương nhắm mắt thổi nến và câu nguyện gì đó, tất cả mọi người vỗ tay, mặt ai cũng nở niềm vui mừng (trừ em phương) chắc người vui nhất vẫn là chị tôi, chị cười từ đầu tiếc tới cuối tiệc.
Từ bé cho tới lớn, tôi chưa lần nào được tổ chức sinh nhật như thế này cả, dù một cái bánh sinh nhật cũng không, đến ngày sinh nhật tôi chị tôi chỉ dắt tôi đi chơi linh tinh, chơi tới lúc nào tôi muốn về thì về, mà tôi cũng chả thích tổ chức sinh nhật gì cả phí cả tiền.
Và hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thử nếm cái mùi vị của cái bánh sinh nhật, cắn một miệng nhỏ tôi đã chán rồi, sự ngọt vs độ béo của nó nhiều quá, làm tôi phát chán, ăn cố miếng bánh tôi chả thèm ăn miếng thứ 2 nữa.
tiệc phải nói là lớn, mỗi bàn ngồi, ít thì được nửa cái bánh, nhiều thì nguyên cái, khôg biết hôm đấy anh dương tốn bao nhiêu tiền nữa.
Tôi vẫn ngồi cùng em phương, em phương khôg độg tới miếng bánh nào, chỉ thỉnh thoảng uống ngụm nước rồi lại chú tâm nhìn vào chiếc điện thoại iphone đang cầm trên tay.
- không ăn hả - tôi nói.
- không.
- uống rượu không.
- tôi khôg biết uống.
- ừ
Kết thúc buổi tiệc là lúc 10h đêm, tôi phải chở chị tôi về, về nhà tôi lên giường nằm vắt tay suy nghĩ tiếp, giá như hôm nay bữa tiệc kéo dài lâu hơn tí nữa thì tốt biết bao, có phải tôi sẽ được ở cạnh em lâu hơn không nhỉ...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN