Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 11: Thiên thần
Năm 23 tuổi, tôi đi qua những tháng ngày khá trầm lắng, yên ả.
Tận hưởng khoản thời gian nhàn rỗi sau mưu sinh bằng những đam mê riêng, hầu hết hướng về audio và mô hình quân sự, đồng thời cũng hướng chú ý về sản phẩm Táo.
Tôi gặp lại cô ấy vào một dịp tình cờ trong tiệc sinh nhật bạn, lớp 12 chúng tôi cũng nhân dịp họp lớp.
Với tôi, cô ấy, Vy, vừa lạ, vừa quen. Vy rất thân với first love của tôi suốt 3 năm phổ thông. Những năm ấy cô bé xinh, nhưng mờ nhạt trước những cô bạn cùng lớp khác vì trang phục giản đơn và hơi xa cách.
Vy hiện hữu đôi lần trong kí ức của tôi vào khoản thời gian tôi vẫn còn đi bên first love, khi cô ấy là người thứ 3 đôi khi đi cùng. Sau khi chúng tôi chia tay, Vy tặng tôi một nick name khá dễ thương: người xấu.
Đoạn kí ức ngắn lướt nhanh qua tôi trong lúc đối chiếu với người thật vừa gặp trong bữa tiệc. Khuôn mặt xinh xắn hôm nào của cô ấy vẫn vẹn nguyên, trang phục có đôi chút thay đổi, nhiều nhất là nhấn mạnh vào những đường cong của cô ấy. Chúng tôi ngồi đối diện nhau 1 lúc, trong khi chờ đợi những người khác đến sau. Trong số người đến sau có cả first love, H đi cùng bạn trai mới, có lẽ là thứ 3 của cô ấy.
Tâm trí tôi xao nhãng trong suốt thời gian chè chén, và khi tăng 2 kết thúc chúng tôi trao nhau số phone, số phone của Vy cũng nằm trong danh sách các số vừa được cập nhật.
Chúng tôi nhắn tin qua lại đôi lần sau đó, cũng không có gì đặc biệt, thường kết thúc sau vài tin ngắn. Thời gian ấy có lẽ tôi mệt mỏi sau nhiều sóng gió, nên bắt đầu sống mà vơi đi ít nhiều mơ mộng.
Nhưng không vì thế mà Vy chẳng để lại dấu ấn nào trong cuộc đời tôi. Cô ấy khác hẳn với những người phụ nữ tôi đã gặp. Trong sáng và thánh thiện như mặt hồ thu phẳng lặng mùa thu. Ngoan đạo với niềm tin trọn vẹn vào đức Chúa. Cuộc sống của nền nếp của cô ấy ít nhiều cũng lạ lẫm với người thích phá vỡ mọi ràng buột như tôi. Trong những ngườ mà tôi đã gặp, Vy có nền tảng gia đình vững chắc nhất, với bố là giám đốc góp phần lớn cổ phần trong 1 hãng sữa, song lại sống rất giản dị khiến tôi có đôi chút ngạc nhiên, và mến mộ. Với góc nhìn nào đó, chúng tôi hoàn toàn không có cùng 1 thế giới hay 1 điểm chung nào về tính cách.
Dẫu vậy cuộc sống luôn có những sắp xếp lạ lùng phù hợp cho một phần đời nào đó. Người về sau giông bão như tôi lại có lúc muốn lánh xa những thử thách gian truân, nghỉ ngơi bên ốc đảo hẻo lánh bình yên. Cô ấy vì thế đã trở thành nơi tôi lưu lại ít lâu.
Tình cảm tôi dành cho Vy cũng nhẹ nhàng và phẳng lặng như tính cách của cô ấy. Không phải là yêu, nhưng vượt hơn bạn bè một chút. Tôi giữ chút gì lơ lững thú vị giữa chúng tôi, và cô ấy cũng thế.
Tất cả bắt đầu từ một sms vào ngày kia. Cô ấy làm việc trong phòng tranh trên con phố sầm uất nhất Sài Thành. Đương nhiên với vẻ ngoài đáng yêu không ít người đưa Vy vào tầm ngắm.
Sau bao năm gặp lại, cô ấy không thay đổi bao nhiêu trong cách cư xử với những người trót dại lỡ nhớ nhung: Tránh mặt tuyệt đối! Tôi vẫn cười khi nhớ đến điểm này của Vy, có lẽ cũng bởi tính cách khó gần mà bao nhiêu năm vẫn chưa quen ai, hoặc cũng hiếm ai khả dĩ đủ kiên nhẫn theo đuôi cô nàng.
Sms khởi đầu bằng một lời nhờ, theo sau với nội dung: có người gần chổ làm theo Vy, ngày nào cũng quấy rầy, R giả vờ làm bạn trai ra đón Vy vài hôm nhé.
Tôi không từ chối. Suốt tuần tôi đợi cô ấy tan giờ làm và đưa về tận nhà. Câu chuyện giữa chúng tôi dần cởi mở hơn. Vy thường gọi tôi bằng nick name ngày cũ: người xấu, song rất ít khi cô ấy mở bất kì đề tài nào về first love của tôi năm nào.
Nhiệm vụ vệ sĩ kết thúc khi sang tuần. Thật lòng, tôi không nghĩ điều này có tác dụng cắt đi cái đuôi theo đuổi Vy, lí do cô ấy nhờ tôi cũng mông lung đâu đó ẩn khuất sau tính khí khó dò của phần đông thiếu nữ. Tuy nhiên chúng tôi vẫn thường gặp nhau sau đó, tôi tin khi chúng ta muốn tìm gặp một ai đó thì không bao giờ thiếu 1 lí do.
Thông thường cô ấy là người tìm thấy lí do ấy. Cho đến bây giờ, tôi thật lòng thừa nhận, người phụ nữ duy nhất đã chạm vào trái tim tôi, sau M là Vy. Cô ấy chinh phục tôi không chỉ bằng ngoại hình đáng yêu, mà còn bởi tính cách thú vị.
Khi gặp tôi, Vy như một người khác. Cô ấy nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và cũng vui tính hơn. Cô ấy luôn để ngỏ một điều gì đó trong câu chuyện nhường tôi tiếp nối. Cô ấy mở một bí mật này song lại hé lộ một chiếc rương khóa kín khác. Điều đó giữ tôi luôn cảm thấy vui và thú vị khi gặp Vy.
Trung Thu cô ấy mời tôi đến nhà thờ xem kịch, vai Hằng Nga do cô ấy diễn.
Sinh nhật tôi cô ấy cũng ngồi sau tôi loanh quanh thành phố với ly trà sữa trong tay.
Những hôm cô ấy sinh hoạt giáo đoàn, cũng thường sms mời tôi tách cafe khi cô ấy về muộn.
Tôi vẫn thường tìm cô ấy sau những chuyến đi xa trở về. Công việc vùi lấp tôi trong bộn bề, và nụ cười cô ấy như kéo tôi trở về với niềm vui và tiếp tục hành trình. Tuy nhiên chúng tôi luôn có cuộc sống riêng. Mọi thứ vẫn chỉ ngừng lại ở đó, chưa bao giờ đi xa hơn ranh giới của 2 người bạn.
Có lúc cô ấy đã đến rất gần tôi.
Khi mùa lạnh lần nữa lại về. Loanh quanh trên con phố ngập gió đông, ánh đèn rực rỡ từ những cây tuyết, tôi nói đùa.
- Yêu cầu số 1 khi lên xe: thắt dây an toàn nghe chưa.
Cô ấy cười khúc khích, dăm phút sau cô ấy ngập ngừng.
- Có điều muốn nói với R nè?
- Nói đi.
- Đang suy nghĩ có nên... cài dây an toàn ko?
Rồi cô ấy vòng tay ôm tôi 1 đoạn đường, cái ôm nhẹ nhàng không siết chặt. Tôi nhìn lại phía sau và thấy đôi má cô ấy đỏ hồng.
Chỉ là kỉ niệm thoáng qua.
Bạn có hỏi vì sao chúng tôi không bao giờ đến với nhau?
Như tôi đã nói, cô ấy không quen ai suốt bao năm qua, không phải vì thiếu người gõ cửa trái tim đấy, mà vì một sắp đặt hôn nhân đã có từ ngày nhỏ.
Cô ấy luôn nói dối tôi rằng ba mẹ lo lắng khi tuổi này rồi mà em vẫn chưa quen ai. Rằng khi thấy tôi đến đón, 2 người luôn ủng hộ tôi đưa em đi chơi... Nhiều thứ khác nữa như gợi ý về một cánh cửa đang mở rộng.
Sự thật phía sau có một đoạn đường không thể tiếp nối. Qua bạn bè tôi biết người sẽ đính hôn cô ấy đang ở một trang trại nào đó cách nửa vòng trái đất.
Họ không ở bên nhau không có nghĩa là mối quan hệ đó không tồn tại... Phần nào đó giá cảnh giữa tôi và cô ấy, cũng như người được sắp đặt cho cô ấy là một khoản cách rất xa.
Và vì một số lí do, có thể cô ấy đã giữ tôi bên cạnh một lúc như thể lấp đi khoản trống bao nhiêu năm của đời mình trôi qua trong vô vị... Vì tôi có thể không là một người chồng tốt, nhưng là một người bạn vừa đủ thú vị để mang đến cảm giác chông chênh giữa tình yêu và tình bạn.
Tôi đủ tỉnh để nhận rõ những điều ấy, và ngừng lại để không đi quá xa. Ngừng lại để chỉ thích chứ chưa bao giờ yêu.
Chúng tôi tiếp nối tình trạng lập lững như vậy, có thể là chỉ lập lững từ phía tôi, đôi khi tôi nghĩ xa xôi nếu khi ấy tôi có những biểu hiện rõ rệt hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác chăng? Cho đến khi sinh nhật lần thứ 2 của tôi lại về, và chúng tôi đi bên nhau trong một đêm nữa, là lần đầu cô ấy nói với tôi về người kia. Khi đến lúc phải về, Vy giữ tôi lại thêm 1 lúc nữa. Chúng tôi ngồi yên lặng khá lâu.
Sang năm cô ấy theo chồng. Ngày vui ấy tui trên một hàng trình xa vì công việc không về kịp tham dự.
Nếu bạn hỏi, tôi đã gặp một thiên thần nào không có vòng sáng với đôi cánh ảo diệu giữa đời trần tục, tôi sẽ nói, cô ấy đã như thế.
Thiên thần nhỏ bé vẫn thường gọi tôi là người xấu.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN