Đừng mãi ngồi đây

Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
cứ khi đông về, em lại nhớ anh hơn! voz

Tác giả: hana_dollar
Phần 1: Cứ khi đông về, em lại nhớ anh hơn!
Chap 1
Ai bảo thời gian có thể xóa nhòa tất cả? mình chẳng tin là như thế.
Bằng chứng là sau chừng ấy năm, mọi thứ vẫn hiển hiện rõ trong đầu mình giống như chuyện chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Thế cho nên thời gian chẳng có tí tác dụng nào, chỉ là, bạn có muốn quên nó đi hay không...
Nhưng có một thứ mà thời gian làm rất tốt, đó là giết chết cảm xúc.
2 năm rồi...
Vẫn cứ thơ thẩn như thế...
"Even if you embrace me untill it's suffocating
We never become one"
Chật vật mãi rồi cũng tìm được một công việc đủ sống ở chốn đô thị phồn hoa. Mình chẳng cần nhiều tiền, chỉ cần đủ là được. Thói đời, có nhiều, thì lại muốn có nhiều hơn. Để có nhiều hơn thì lại phải đánh đổi quá nhiều thứ, thời gian, công sức, và đôi khi là cả niềm vui. Tại sao lại cứ phải khổ sở vì đồng tiền như thế. Có lần nghe sếp nói: "làm để sống, không làm để chết". Ngẫm cũng thấy đúng.
Nhưng mà cuộc sống quá là tẻ nhạt...
Ngày nào cũng đều đặn như thế, lên công ty, hết giờ đi về. Tối ngồi ôm máy tính một lúc rồi thì đi ngủ. Nhiều lúc nghĩ mình tự kỉ quá, nhưng cũng lại chả biết đi đâu. Bạn bè đại học thì đã mỗi đứa một nơi. Những đứa còn lại ở Hà Nội thì họa hoằn lắm tháng mới gặp vài ba lần. Công ty thì toàn các anh chị chồng con đuề huề cả. Cảm giác mình cứ lạc lõng.
Thỉnh thoảng lên cơn cũng đi lang thang một mình, vừa đi vừa nghĩ biết đâu lại có thể gặp lại "anh". Anh chắc giờ đã có con rồi. Liệu anh có nhớ em không? Cô bé 2 năm về trước đã thay đổi nhiều lắm rồi đấy anh có biết không? Có khi gặp anh cũng chẳng nhận ra luôn ấy chứ. Mà nếu gặp thì không biết nên phản ứng thế nào nhỉ? Em sẽ kênh kiệu đi qua anh như chưa từng quen, để anh phải ngơ ngác không hiểu vì sao, hay em sẽ mỉm cười chào anh từ tốn, để anh phải thấy áy náy?
Nhưng mà, anh trốn đâu mất rồi ý, tại sao chừng ấy năm mà mình vẫn chưa vô tình gặp nhau, có phải là quá vô duyên hay không?
Đi ra ngoài đường nhìn họ ôm nhau, tay trong tay tình tứ nghĩ tủi thân lắm, "hồi xưa mình cũng được như thế ấy". Nhưng mà chỉ là hồi xưa thôi, những gì tốt đẹp, đều đã phải dùng thì quá khứ để miêu tả rồi. Cứ mỗi lần nhìn thấy như thế, chỉ biết thở dài một cái. Rồi lại quay về. Có khi thì ngồi cafe một mình, lúc chỗ này, lúc chỗ khác. Chả bao giờ cố định. Tâm hồn bây giờ giống như đang trên mây trên gió, chẳng nghĩ được gì nhiều, phản xạ y như một con rô bốt.
Hôm nay gió mùa về, mùa đông thực sự đã sang rồi.
Nằm trong chăn nghe tiếng gió rít qua khe cửa thôi cũng thấy rùng mình. Mùa đông ảm đạm quá. Đến những gam màu tươi sáng cuối cùng của mấy chiếc lá cũng bị nó hút mất, thay vào đó là màu u tối của mấy cành cây trơ trụi, khẳng khiu. Bầu trời lúc nào cũng âm u còn bọn mây thì đã đuổi mặt trời đi đâu mất. Bỗng có tiếng ai đó đi bộ ngoài đường, tiếng giày nện xuống mặt đường khô khốc "cộc...cộc...cộc". Nghe mới thấy cô đơn làm sao. Mình cũng đang cô đơn như thế. Cũng giống như một người đang lầm lũi đi trên một con đường không trải đầy hoa và không có một ai bên cạnh.
Cô đơn à, bao giờ mày mới chịu buông tha cho tao đây?
Chap 2
"Sự thiếu hụt về hạnh phúc cũng đồng nghĩa với sự thiếu hụt đi khả năng yêu thương. Tôi không thích bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Bởi vì tôi luôn cảm thấy cái thế giới này là của người khác. Nó không thuộc về tôi. Mọi vật, mọi người trên thế gian này đều không liên quan gì đến tôi cả. Tôi không biết ngày mai ở đâu, cũng không biết mình sống vì cái gì.
Ngày qua ngày, tôi luôn muốn chạy trốn đi thật xa nhưng lại vô cùng sợ thế giới bên ngoài."
(Cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn)
Đó cũng chính là những gì mình cảm thấy hiện tại, thế mới nói, thời gian rất giỏi trong việc giết chết cảm xúc. Đã bao lâu rồi không thể mở lòng để đón nhận tình cảm từ một người khác? Đã bao lâu?
Chuyện hôm qua đã là của hôm qua, hiện tại thì mình đang làm gì?
Chỉ biết ngồi trong căn phòng tối, gặm nhấm từng chút một sự giày vò của nỗi cô đơn. Chỉ biết ngồi nhớ lại những chuyện từ ngày xửa ngày xưa, không thấy vui, cũng chẳng thấy buồn. Cũng chẳng hiểu làm thế vì thích hay theo thói quen. Bỗng dưng thấy bản thân như đang chới với, giống như cái cảm giác đứng giữa ngã 3 đường, không biết nên rẽ trái hay rẽ phải, cũng chẳng biết là mình đang định đi đâu. Nhiều đêm đang ngủ giật mình tỉnh dậy, thấy xung quanh chỉ là một màu tối đen như mực, hoảng sợ cố tìm lấy một tia sáng, hoặc quờ quạng lấy điện thoại bật màn hình lên, chỉ để nhìn thấy ánh sáng mà thôi.
@#$%^&*
Ngày thứ bảy cuối tuần, định tự thưởng cho mình thêm vài tiếng ngủ nướng, cho bõ những ngày phải dậy sớm đi làm, nhưng không tài nào ngủ được. Lý do là nhà hàng xóm mới nuôi gà và từ sáng đã nghe thấy tiếng đập cánh phành phạch, rồi sau đó là tiếng gáy loạn cả lên.
Gà thì gáy, chó thì sủa, và tất nhiên là người thì không thể ngủ được. Mắt nhắm mắt mở dậy mở cửa đuổi gà, rồi không đủ sức lê vào giường nữa đành ngồi thụp xuống, đầu tựa vào cửa, lim dim mơ màng.
- A Kay ơi mở hộ anh cái cửa cổng với!
Giật mình mở mắt, thấy một thanh niên với trang phục từ những năm 90, áo sơ mi, quần tây sơ vin cao vút, tóc 2 mái và nụ cười...nhăn nhở đến đáng ghét.
- Anh tìm ai thế? (Giọng vẫn còn ngái ngủ)
- À anh là bạn chị Loan (chị hàng xóm thuê phòng kế phòng mình), ban nãy anh gọi cho nó mà nó bảo nó đang gội đầu, không ra mở được nên nhờ em mở
- Nhưng em có thấy chị ý bảo nhờ em mở đâu...
- Ơ đến rồi đấy à?- Chưa nói hết câu thì chị hàng xóm đã ló cái đầu vẫn đang quấn khăn ủ ra hỏi với giọng cao vút, xong rồi thì lăng xăng chạy ra mở cổng.
Thanh niên vẫn giữ nụ cười nhăn nhở, dắt xe qua phòng mình, nhòm vào một cái:
- Phòng đẹp nhể
- Sao lại là A Kay?
- Hả? Gì cơ?
- Sao vừa nãy anh gọi em là A Kay?
- À thì anh thấy em đang ngủ gật mà, chưa nghe bài ngủ ngon A Kay ơi à?- Lại nhăn nhở
Bực mình đóng cửa phòng rồi lại leo lên giường mơ màng, không cần nghĩ đến cái bộ dạng thảm hại vừa bị người ngoài bắt gặp, đầu tóc thì bù xù, quần áo thì xộc xệch. Kệ, chẳng sao, ai biết ai là ai.
Kể ra dậy đuổi con gà đi cũng có ích, chẳng biết do chăn ấm quá, đệm êm quá hay đơn giản chỉ vì tối qua thức quá khuya mà mình ngủ một mạch tới tận chiều, cho đến khi chị hàng xóm gọi cửa hỏi có ăn cơm cùng không vì chị ấy cũng ăn một mình. Mình tất nhiên là không thể chối từ, vì quá đói.
- Anh hôm nay sao mà chị quen thế?
- Cái anh lúc sáng á, bạn cùng cấp 3 của chị đấy
- Bạn chị gì mà ăn mặc như ông già thế, "thời trang" không để đâu cho hết
- Ờ, từ xưa nó đã vậy rồi, nhà cũng chả phải khó khăn gì nhưng toàn mặc kiểu thế, chịu, thế cho nên giờ có gái nào nó thèm theo đâu
- Tự dưng gọi em là A Kay
- (Cười) nó còn bảo trông em ngủ gật nhìn đáng yêu
- Xì, đáng yêu khỉ, con trai gì mà vô duyên
- Nó sang để bàn vụ ngày mai bọn chị đi câu cá, cô có đi không?
- Câu xong có được ăn cá không?
- Ờ, chẳng biết, chắc là được
- Thế thì đi, nhưng mà có những ai thế
- Toàn bọn bạn cấp 3 của chị thôi, lâu lâu không gặp chúng nó hứng lên rủ nhau đi câu cá.
- Ờ...
Mình chưa bao giờ đi câu cá. Một đứa không bao giờ kiên nhẫn như mình thì không biết có hợp với câu cá hay không. Nhưng thôi, cứ thử đi, cho biết.
Sáng hôm sau dậy sớm, cùng chị hàng xóm chuẩn bị ít đồ ăn vặt để mang đi. Đoàn đi gồm có 4 thanh niên và 3 cô gái. Đùn đẩy thế nào, mình lại phải ngồi xe của thanh niên nhăn nhở hôm qua.
- Em hôm nay dậy sớm nhỉ
- Thì phải đi cùng mọi người mà
- Em quê ở đâu thế, hình như không phải người Bắc
- Vâng, em ở miền Trung
- Chỗ nào miền Trung
- Em ở Nghệ An
- Ơ, quê ngoại anh cũng ở Nghệ An luôn, mới tuần trước anh vừa về thăm ông bà ngoại...
Và thế là, câu chuyện của những người cùng quê bắt đầu.
Chap 3
Thật ra thì mình cũng chẳng hào hứng vụ câu cá cho lắm, chỉ là đi ra ngoài thay đổi không khí cho bớt tự kỉ. Đến nơi, các anh em thì chuẩn bị cần và mồi để câu, các chị em thì chuẩn bị đồ ăn, gọt hoa quả. Thỉnh thoảng cũng lăng xăng ra giúp các anh...đuổi cá Cũng có thể do trời lạnh quá hay sao mà cá cũng rủ nhau đi ngủ hết rồi, thành ra câu cũng không được mấy. Nhìn mọi người cười đùa nói chuyện, cũng thấy vui vui. Mình thì chẳng nói chuyện với ai, vì chẳng quen, cũng chẳng biết nói chuyện gì, ai hỏi gì thì trả lời nấy.
Chỉ có anh Nhăn Nhở là hay để ý tới mình, hỏi mình có lạnh không, có đói không này nọ. Hình như những người cùng quê thường dễ thân thiết với nhau hơn, vì ít ra cũng có điểm chung, rồi các mối quan hệ làng xóm, người này biết người kia, thành ra câu chuyện nó cứ kéo dài mãi.
Cuối cùng thì buổi đi câu cũng kết thúc, cả hội lục tục kéo nhau ra về.
- Này, cô với thằng bạn chị có tình ý gì với nhau à?- Vừa mở cửa chị hàng xóm quay sang hỏi
- Không, chị hâm à, anh ý cùng quê với em thôi, nhà cũng gần nhau
- Nhưng mà thằng bạn chị cũng được đấy, chăm chỉ, hiền lành, công việc thì ổn định
- Thôi, trông như ông già ấy
- Ông già thì làm sao, chả liên quan gì cả, cô thì ai cũng chê
- Kệ em....
Tối, đang ngồi ôm máy tính đọc mấy trang báo lá cải, bỗng điện thoại có tin nhắn: "Em đang làm gì thế, hôm nay đi chơi về có mệt không?"
Hừ, chẳng cần đoán thì cũng biết đây là ai rồi, ôi chị hàng xóm của tôi lại cho số linh tinh mà không hỏi. Bực mình quá đi!
Chẳng thèm rep lại, để điện thoại im lặng rồi lại cắm đầu vào máy tính.
Sáng hôm sau, lên công ty, sờ đến điện thoại lại có tin nhắn: "Chắc hôm qua mệt nên ngủ sớm à, chúc em ngày mới vui vẻ nhé"
Kệ!
Một lúc sau: "Sao em không trả lời, không biết anh là ai nên không trả lời à "
Thật đúng là dai quá đi mà, đành nhắn lại
"Em biết anh là ai rồi, nhưng em đang bận"
"Sao em biết được tài thế?"
"Giờ em đang bận, lúc khác nc với anh sau"
"Ok, làm việc chăm chỉ nhé"
Gọi điện ngay cho chị hàng xóm phàn nàn:
- Sao chị lại cho anh Nhăn Nhở số của em thế?
- Nhăn nhở là ai?
- (Quên mất là chỉ có mình gọi anh ý như thế) Anh Quân bạn chị ý
- À, mà sao cô lại gọi nó thế (cười)
- Ôi, thích thế, mà lần sau đừng cho số thế nhé, em không thích đâu
- Ơ cô bị dở à, tôi có cho số đâu
- Thế sao anh ý có số của em?
- Làm sao mà tôi biết được, mà có chắc là nó nhắn tin cho cô không?
- Số 09xxx... này này
- Ơ thế không phải số nó rồi
- Ơ.....
Vậy là thế nào nhỉ, không phải Nhăn Nhở. Chị hàng xóm khẳng định chắc nịch là chỉ dùng một máy một số. Vậy tin nhắn kia là ai?
Trí tò mò nổi lên, bỏ đống hóa đơn sang một bên, tay lăm lăm cái điện thoại, có nên nhắn tin lại không nhỉ? Ai mà lại biết hôm qua mình đi câu cá? Mình đâu có kể với ai, facebook cũng chẳng update status... Mải suy nghĩ, bỗng giật mình khi máy báo có tin nhắn: "Hi, được nghỉ trưa chưa thế em?".
Vội vàng nhắn lại:
"Em chưa, anh là ai thế?"
"Sao em bảo em biết anh là ai rồi?"
"À, em nhầm người, anh không nói thì em không nói chuyện với anh nữa đâu"
"Chúng ta là bạn mà, gặp nhau rồi còn gì"
...
"Anh có việc phải đi bây giờ, nói chuyện với em sau nhé"
Thở dài... Lục lọi lại trí nhớ nhưng tuyệt nhiên chẳng có tí manh mối nào về thanh niên bí ẩn kia. Cái cảm giác bị người khác úp mở trêu trọc như thế thật là khó chịu. Là ai thế nhỉ?
Tối, lại có hứng đi lang thang. Xách xe đi!
Gió lạnh thốc từng cơn, không đeo găng tay, cũng quên cả khẩu trang. Chỉ biết vừa đi vừa xuýt xoa. Lạnh quá!
Lòng vòng qua mấy con phố, vừa đi vừa ngó sang 2 bên tìm một quán cafe nào đó dừng chân. Cuối cùng cũng thấy. Một quán cafe to, và đặc biệt là có tầng 2 với những ô kính rộng, mình thích ngồi trên cao và nhìn qua cửa kính như thế.
Gọi một ly sữa nóng (uống sữa nóng buổi tối giúp ngủ tốt hơn). Hai tay áp vào ly cho ấm, bắt đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Phía dưới đường, từng dòng xe cộ đang tấp nập hối hả, ai cũng muốn về nhà cho nhanh, hoặc cũng có thể người yêu, bạn bè họ đang chờ cho những buổi dating thật thú vị.
Đã bao giờ bạn có sở thích kì dị, ngồi ở một nơi rất cao, nghiêng đầu và nhìn mọi người đi lại chưa?
Trông bạn lúc ẩy hẳn là sẽ rất buồn cười, cứ nghiêng mãi đầu như thế. Nhưng lúc ấy, bạn sẽ cảm thấy một thế giới rất khác. Một thế giới chậm hơn, yên bình hơn. Đó chỉ là cảm nhận cá nhân, những ai làm theo mà không cảm thấy như thế cũng đừng vội trách móc.
Dưới đường, vẫn là những dòng xe cộ ồn ào. Hà Nội nhỏ bé và đông đúc. Nếu có một từ nào đó có thể miêu tả thật nhất cuộc sống ở đây thì mình xin phép được dùng từ: Bon chen; Bạn học thì bon chen trong trường, đua nhau vì điểm số. Đồng nghiệp thì bon chen vì chức danh, vì lương lậu. Người dưng thì bon chen từng cm đường đi.
Bon chen không hẳn là xấu, sống trong cái môi trường bon chen ấy, bị cuốn theo sự bận rộn nên vì thế mà không có thời gian rảnh để nghĩ ngợi linh tinh, cũng là môi trường tốt để bản thân hoàn thiện hơn và không bị tụt hậu. Tuy nhiên, mình lại chẳng thích bon chen với ai cả.
Cứ ngồi vẩn vơ suy nghĩ, nhìn ngắm, mắt cứ hướng ra ngoài cửa sổ, chẳng màng tới khách ra khách vào trước mặt. Điện thoại lại rung lên: "Về thôi em ơi, muộn rồi".
Dáo dác đảo mắt một vòng cả tầng 2, chẳng thấy ai quen. Định nhắn tin lại hỏi thì chợt nhớ ra lúc chiều gọi điện cho khách hàng hết tiền quên chưa nạp thẻ. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10h. Xách túi ra về, vừa đi vừa thấy thật kỳ lạ. Một nhân vật bí ẩn nào đó có sức mạnh kỳ lạ có thể invisible hoặc dùng camera vệ tinh theo dõi mình chăng?
Chap 4
Vội vàng mua cái thẻ điện thoại để nhắn tin lại. Đã lâu rồi không có ai làm mình tò mò và quan tâm đến mức hớt hải vứt túi xách lên giường rồi chạy sang phía nhà cô bán hàng tạp hóa đối diện để mua thẻ vì sợ cô ấy đóng cửa mất.
"Anh là ai thế? Sao lại biết em ngồi ở Chao?"
"À thì anh cũng vừa ở đó về, thấy em ngồi 1 mình nên bảo em về sớm ấy mà, con gái đi tối nguy hiểm"
"Muộn rồi đấy em đi ngủ đi mai mà đi làm, rảnh mời em đi cafe là nhận ra anh ngay ấy mà"
Rồi đều đặn ngày nào cũng thế, sáng tỉnh giấc thấy có tin nhắn chúc ngày mới tốt lành, tối đi ngủ có tin nhắn chúc ngủ ngon. Một cảm giác vui không hề nhẹ đang nhen nhóm. Nhiều khi nghĩ, chỉ cần thế này cũng được, có một người "Vô hình" nào đó quan tâm tới mình, chẳng cần biết họ là ai (thực sự thì tò mò lắm), nhưng vẫn mong manh một nỗi sợ hãi, rằng lịch sử có thể lặp lại, trái tim vừa lành lặn đã lại sợ bị tổn thương...
1 tháng....
2 tháng....
Chỉ nhắn tin, chưa bao giờ gọi điện.
Lại bắt đầu chờ đợi cái điện thoại rung lên.
Lại biết mỉm cười mỗi lần đọc tin nhắn.
Lại biết quan tâm và được quan tâm.
Đôi khi thấy cuộc sống của mình ảo quá. Những người hàng ngày xuất hiện trước mặt mình thì chẳng bao giờ ngó ngàng tới, thế mà lại đi dành thời gian để chờ đợi người "vô hình". Có đáng hay không?
Thế nhưng đôi khi người ta lại cần 1 người bạn ảo hơn là một người bạn thật. Ít nhất họ cũng không biết mình là ai, mình ở đâu, mình như thế nào, bạn bè mình là ai... Vì thế họ thực sự là một chỗ dựa rất vững chắc để mình có thể trút hết tất cả những tâm sự đè nén, để được nghe lời khuyên, cũng chẳng sợ bị cười chê.
Vấn đề ở đây là... người "vô hình" lại biết rất rõ về mình. Có khi nào là thanh niên "Nhăn Nhở" dùng 1 số lạ nào đó để trêu mình không?
- Loan ơi
(Vừa nhắc đến tào tháo là Tào Tháo đến, cái giọng mũi nghèn nghẹn không lẫn đi đâu được)
- Chị Loan không có nhà đâu anh ơi
- Ừ anh biết rồi, nó đang đi chợ nên bảo anh qua ngồi nhờ phòng em, tí nó về
Hừ, lại còn thế nữa cơ đấy, phòng mình lại thành cái phòng tiếp khách, mà chính gia chủ lại còn không biết. Chả lẽ lại cứ để kệ cho đứng ngoài.
- Đúng là phòng con gái, trang trí đẹp nhỉ
- Vâng
- Em ở một mình à? Sao không ở cùng bạn
- Em thích ở một mình thôi, cho thoải mái
- Chắc xấu tính quá không ai ở cùng được chứ gì?
(Lườm)
(Lại nhăn nhở cười hề hề) Anh đùa tí, đừng nóng
Thế là cứ kệ cho Nhăn Nhở ngồi đấy, vẫn chúi mũi vào cái máy tính cho đến khi chị hàng xóm rước về. Sau đó bị chị ấy xạc cho một trận cái tội vô tâm để khách ngồi một mình, không tiếp. Kết luận một câu : "Cô cứ thế thì bao giờ mới có người yêu?"
Bao giờ mình (lại) có người yêu?
Nhiều lúc cũng tự hỏi bản thân như thế. Nhưng sau đó cũng chẳng để ý đến nó nữa. Cứ để kệ, cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Chờ đợi làm gì? Mong mỏi làm gì? Hi vọng chính là sự tra tấn dã man nhất đối với con người. Nó sẽ dày vò bạn, từ ngày này qua ngày khác. Sau khi đã chịu đựng đủ, hoặc là, bạn sẽ có được niềm vui sướng tột độ khi thứ mà bạn đang hi vọng trở thành của bạn; hoặc là, bạn sẽ thấy mình rơi xuống vực thẳm khi cái hi vọng ấy bị hiện thực tàn phá không thương tiếc. Vì vậy, như đã nói, hãy cứ sống hết mình cho hôm nay thôi, chuyện của ngày mai, hãy để ngày mai lo.
Chợt nhớ có một số bạn hỏi mình: Liệu khi có người yêu mới, chị có dám yêu hết mình không?
Không ngần ngại trả lời: Có chứ
Nếu yêu mà không hết mình, thì yêu để làm gì? Ai cần một thứ tình yêu mà người trong cuộc lại luôn nơm nớp lo sợ, vừa yêu vừa đề phòng rằng mình sẽ bị phũ thêm lần nữa? Như vậy có phải là đã quá bất công với người yêu hiện tại không?
Chỉ vì một lần vấp, mà không tin vào những người đến sau, không tin vào tình yêu. Cái ý nghĩ ấy thật nực cười và điên rồ. Cuộc sống luôn có những người này người kia, nếu cứ giữ cho mình cái suy nghĩ ấy, bạn sẽ bỏ lỡ người thực sự dành cho bạn, như thế bạn có tiếc không?
Vậy thì cứ yêu đi, kể cả nếu bạn không may bị đá một lần nữa, hãy cố gắng vượt qua và bước tiếp. Bạn đã đau một lần và đã vượt qua được thì đến lần thứ 2, chắc chắn sẽ vượt qua nhanh hơn và dễ dàng hơn. Sẽ đau khổ đấy, nhưng chắc chắn bạn sẽ không hối tiếc đâu, vì bạn đã cố gắng hết sức cho tình yêu của mình rồi. Nếu người ta rời bỏ bạn, thì là người ta đã vừa vứt bỏ đi một thứ tốt đẹp và thiêng liêng mà có lẽ người ta không hề xứng đáng có nó. Hãy nghĩ như thế, bạn sẽ được trả công xứng đáng thôi. Đừng sợ tình yêu nhé!
12h đêm, vẫn đang đọc bài trên các diễn đàn. Điện thoại lại rung lên:
"Happy birthday to me, ngày mai em đến dự sinh nhật anh chứ?"
Chap 5
"À quên, anh sẽ đến đón em, cứ chuẩn bị đi nhé, đúng giờ anh đến"
Là cái tin nhắn tiếp theo, khi mình còn chưa tin nổi vào những gì vừa mới đọc. Không biết nên nhắn lại như thế nào bây giờ, shock quá!
Cái môi trường công sở nó cũng giúp ích cho người ta rất nhiều, hoặc là giúp ích cho mình rất nhiều. Bắt đầu biết soi gương nhiều hơn, điệu đà hơn, biết để ý đến đầu tóc, váy áo. Nếu 4 năm trước, trước buổi hẹn hò đầu tiên, chỉ biết soi gương và thấy tự ti về bản thân thì bây giờ chỉ nghĩ đến việc đắn đo không biết nên mặc cái váy nào. Đúng là không có gì thay đổi nhanh bằng con người, càng không có gì thay đổi nhanh bằng các cô gái ở quê ra thành phố. Chợt lẩm nhẩm bài hát "hôm qua em đi tỉnh về, hương đồng gió nội bay đi ít nhiều..."
7h58'
Có tiếng xe máy xịch trước cổng
Tim đập thình thịch
...
...
...
...
...
...
...
- Loan ơi (là cái giọng nghèn nghẹn ấy)
Tim như muốn nhảy ra ngoài, có thêm chút bực bội và thất vọng, giống như nàng công chúa nhắm mắt hôn chú ếch và khi mở mắt ra thì vẫn là chú ếch đó chứ không phải là một chàng hoàng tử.
Lần này thì chị hàng xóm chạy ra chứ Nhăn Nhở không dắt xe vào như mọi lần, đi qua phòng mình, khuôn mặt thoáng chút ngạc nhiên:
- Cô đi đâu mà trông điệu gớm
- Chị cũng thế còn gì, em đi sinh nhật
- Tôi cũng đi sinh nhật đây, cái anh hôm trước đi câu cá cùng ấy, nhớ không?
- Ôi em có để ý đâu mà
- Ờ thế đi trước đây, có đi luôn không thì để cổng?
- Vâng chị cứ để đấy, lát em đi em khóa
Có tiếng cãi cọ nhỏ của chị hàng xóm và nhăn nhở
- Sao giờ ông mới tới, muộn rồi
- Ôi nó chưa tới đâu, thấy bảo đi đón ai nữa ấy
Xong rồi cũng lên xe phóng đi.
Lại chờ đợi
8h12'
...
Bản thân là một người không bao giờ thích chờ đợi, cho nên cũng rất ít khi bị trễ hẹn. Cảm giác chờ đợi là cái cảm giác thật là bực bội, bứt rứt và dễ nổi cáu.
8h23'
Có khi nào mình đã trở thành một trò đùa ác ý?
Có khi nào mình đã quá ngu ngốc và ảo tưởng?
Có khi nào?
...
...
...
Thả mình xuống giường, thấy một nỗi thất vọng lớn đang len lỏi vào từng thớ thịt, thật sự không muốn nghĩ đến nữa.
Chợt điện thoại rung lên
"Người Vô Hình is calling"
Tần ngần một lúc, cũng bấm được vào phím nghe
- Alo?
- Em ơi anh thấy cửa cổng mở này nhưng anh không dám vào, em ra đây đi rồi đi luôn
- Vâng
Lại tần ngần một lúc, cái sự bực dọc nó đã nhanh chóng bay đi đâu mất, giờ chỉ nghe thấy tiếng tim đập "thịch.. thịch..thịch.."
Ngó qua gương để đảm bảo là mọi thứ trông vẫn ổn, hít một hơi rồi bước ra khỏi phòng.
Thực sự quá xấu hổ và ngại ngùng đến nỗi cứ lúi húi cúi đầu khóa cửa, chỉ thoáng thấy một bóng người đang ngồi trên xe, cách có mấy bước chân thôi nhưng cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn. Cứ cố làm mọi thứ thật chậm, để né tránh...Nhưng chậm đến mấy thì cũng phải khóa xong, rồi, ngẩng đầu lên, nhìn.
- Ơ.....
- Đấy đã bảo là quen rồi mà
- Em nhìn anh quen thật
- Tưởng em nhận ra anh rồi, em không nhớ hôm đi câu cá à?
- Anh là bạn chị Loan à?
- Không nhận ra anh thật?
- Giờ hơi ngờ ngợ thôi, thế sao anh lại có số của em được? Chị Loan cho à?
- Từ từ rồi khác biết, thôi lên xe đi, anh bị tắc đường mãi mới tới đây được, giờ chắc chúng nó đang ở đấy hết rồi.
- Mình đi đâu vậy ạ?
- Cũng hay hỏi nhỉ Cứ đi rồi khác biết
Ngồi sau xe, cứ nghĩ mãi không biết làm sao Người Vô Hình lại có số của mình. Mà chắc cũng không nên gọi là Người Vô Hình nữa, đã xuất hiện rồi còn gì. Chắc hẳn các bạn đang rất tò mò về thanh niên này. Cứ từ từ nhé, đến chap cuối, mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ.
Cứ ngồi như vậy, không nói gì, thanh niên vừa đi vừa lẩm nhẩm hát những bài chẳng đầu chẳng cuối, cũng chẳng đúng cả giai điệu, nhưng nghe lại thấy rất hài hước.
Không cần phải tả chắc ai cũng tưởng tượng được ra khuôn mặt ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O của chị hàng xóm và Nhăn Nhở, cũng không thể tránh khỏi cảnh bị vây lại rồi hỏi han rối rít. Trong khi mình phân trần giải thích rằng chúng em chỉ là bạn thì Người Vô Hình chỉ ngồi đó, cười trừ!
Quán cafe tổ chức sinh nhật khá là đẹp và...sang chảnh. Không có quá đông người, có ban công nhìn ra hồ Gươm và những chiếc ghế... thật êm.
Đang mải thả người trên ghế êm ơi là êm, ngắm nhìn người và xe dưới đường thì có tiếng nói bên cạnh tai, suýt nữa thì giật mình đánh rơi ly sinh tố
- Nhiều người thế này mà vẫn kiểu tự kỉ nhỉ
- Tự kỉ là như nào cơ?
- Là ngồi 1 mình ngắm đường ấy
- À, chắc lại hôm anh nhìn thấy em ở Chao
- Thế quà của anh đâu?
- Em xin lỗi, cho em nợ được không, hôm nay em chẳng kịp mua, với cả em chẳng biết anh như thế nào mà mua ấy
- Không sao, hôn 1 cái là được
- Gì cơ?
- Anh đùa đấy, cho em nợ đấy, mà ai nợ anh là anh nhớ dai lắm đấy nhé
(Cười)
Buổi tiệc sinh nhật diễn ra khá vui vẻ và ấm cúng, mặc dù không tham gia và nói chuyện nhiều cho lắm nhưng thực sự thích cái không khí ấy. Không cần quá đông người, không cần quá hoàng tráng. Lúc nào cũng thế, chẳng cần biết là đi những đâu, làm những gì, chỉ cần được ở bên cạnh những người mình thân và mình thích là đủ hạnh phúc rồi.
Lại ngồi sau xe trở về nhà, lại được nghe các bài hát không đầu không cuối, được cảm ơn rối rít mặc dù mình chẳng làm gì, quà còn không có.
Tối về, nhắn cho anh một cái tin chúc mừng lần nữa và xin lỗi vì đã đi tay không. Vừa chờ tin nhắn vừa nghĩ lại những gì đã xảy ra trong mấy tháng vừa qua và cười một mình, sao lại có thể bất ngờ như thế.
Điện thoại có tin nhắn:
"Thôi không phải xin lỗi đâu, anh chỉ cần em giúp anh một việc thôi"
"Giúp gì ạ?"
"Nhưng em phải hứa là em giữ bí mật cơ"
"Vâng anh cứ nói đi"
"Anh thích chị Loan, em giúp anh làm tay trong nhé"
Nụ cười chợt vụt tắt....
Chap 6
Cảm giác lúc này là: Không nói nên lời
Có phải mình đã quá ảo tưởng sức mạnh, thật nực cười biết bao.
Khi bị rơi vào tình thế như thế này, một cô gái sẽ có 2 cách giải quyết: Hoặc là đấu tranh đến cùng cho quyền lợi của mình, hoặc là buông xuôi. Và với tính cách của mình, mình chọn cách thứ hai.
Có thể các bạn sẽ nghĩ mình thật là ngu ngốc. Đã FA từng ấy năm, khi trái tim lại bắt đầu biết rung động thì lại để nó vuột mất và rơi vào tay người khác. Có thể mình quá yếu đuối, hoặc hãy suy nghĩ 1 cách tích cực hơn là mình quá nhân hậu để không xen vào chuyện tình cảm của người khác đi. Mặc dù mình còn chưa biết là chị hàng xóm có thích Người Vô Hình hay không. Nhưng nếu họ có thể đến với nhau, mình cũng thấy đó thực sự là một đôi đẹp.
Tự cười vào mặt mình một cái như một con ngốc, rồi nhắn tin lại:
"Ok, thế anh muốn em giúp gì nào?"
"Sao mãi em mới trả lời thế, tưởng giận anh"
"Anh có làm gì em đâu mà em giận, anh cần em giúp gì thì em sẽ giúp hết sức nhiệt tình, Hehe" (Chỉ là một cái cười thật giả tạo)
"Uhm, em muốn giúp thật đấy à?.... Thôi em ngủ đi muộn rồi, nói chuyện với em sau"
Ngơ mất một lúc. Đọc lại tin nhắn, mình đâu có nói gì sai, kiểu như đang giận dỗi vậy.
Ngủ thì ngủ!
Nằm lăn lộn một lúc thì cũng ngủ được. Trong cơn mơ, thấy có ai đó đến nắm tay mình kéo đi, không rõ người đó là ai, chỉ thấy cực kì hạnh phúc và cảm thấy người ấy rất rất quan trọng. Bỗng mình bị vấp ngã, không đứng dậy được, người ấy vẫn cứ bước đi, nhẹ nhàng rời xa mình. Cố hét lên, cố gọi thật to nhưng không sao thành tiếng, bóng người ấy càng ngày càng nhỏ dần. Giật mình tỉnh dậy, thấy 2 mắt đã ướt từ lúc nào...
Giấc mơ ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu, làm cả buổi sáng cứ như người mất hồn, đến lúc bị sếp mắng mới tỉnh ra được. Lại cắm cúi hì hụi. Sếp từng bảo "làm để sống, không làm để chết". Vậy mà sao sếp cứ bắt nhân viên làm nhiều như vậy? Liếc mắt sang thấy em nhân viên mới vào cũng đang chúi đầu vào gõ báo cáo. Nghĩ thầm "đúng là sinh viên mới ra trường". Đấy là lý do tại sao các công ty lại thích sinh viên mới ra trường đến vậy. Các em giống như 1 trang giấy trắng, dễ tô, dễ vẽ. Trả lương thì thấp nhưng lấy được từ các em "sự cống hiến" vì sinh viên mới ra trường, ai chả muốn thể hiện bản thân. Điều đó hoàn toàn không có gì sai, mình cũng luôn khuyến khích mọi người hãy làm việc hết mình, nhất là nếu đó là công việc mà bạn yêu thích. Khi đó là công việc mà ban yêu thích, yếu tố lương và môi trường sẽ hơi bị mờ nhạt đi một tí, vì lúc này bạn đang thỏa mãn niềm đam mê của bạn. Tất nhiên lương cũng phải đảm bảo mức sống. Còn lời khuyên dành cho các bạn là, nếu bạn tự tin vào năng lực thì đừng ngại từ bỏ công việc hiện tại để tìm cho mình cơ hội tốt hơn nếu có sự chênh lệch quá lớn giữa các chế độ và khối lượng công việc. Nói như vậy là vì nhiều bạn có tâm lý an phận thủ thường và "Sợ". Sợ nghỉ việc sẽ không xin được việc mới, sợ thất nghiệp..bla..bla...bla. Thế nên hãy đọc lại mấy dòng ở trên. Mình đã nói "nếu bạn tự tin vào năng lực"
Lại hơi lan man lạc đề. Quay trở lại với Người Vô Hình, cả ngày nay không thấy nhắn tin. Hay đang tập trung vào kế hoạch cưa đổ chị hàng xóm?
Nhiều lần cầm điện thoại muốn nhắn cho người ấy, nhưng lại sợ mình làm phiền. Cũng chả biết nói gì cho nó tự nhiên. Lẽ thường, khi bạn có tình cảm với ai đó, bạn lúc nào cũng chỉ muốn nói chuyện với họ, muốn nhìn thấy họ, và chờ đợi sự xuất hiện của họ. Chợt nhớ hồi năm lớp 6, thích một cậu bạn lớp bên cạnh (đừng bảo là thích sớm nhé, bây giờ lớp 1 các em đã viết thư tình cho nhau rồi đấy ). Cứ giờ ra chơi là bén mảng sang lớp cậu ấy. Tan học thì cố tình đi đường vòng chỉ để đi cùng đường với cậu ấy. Mỗi lần cậu ấy cười (với người khác) là tim cũng đập thình thịch và vui cả tuần sau đó. Cái cảm giác thích hồi ấy nó chỉ đơn giản như thế, cực kì ngây thơ và trong sáng. Bây giờ cái sự trong sáng ấy bị giảm đi nhiều rồi, vì con người sống có toan tính hơn...
1 ngày...
2 ngày...
1 tuần...
Bắt đầu thấy lo lắng, cũng thấy bản thân hơi "Lì". Có nên nhắn tin cho Người Vô Hình không? Cũng không dám mở mồm ra hỏi chị hàng xóm, lỡ họ đã có "tình ý" với nhau rồi hóa ra mình lại quá vô duyên. Suy nghĩ mất một lúc (thực ra đã suy nghĩ mất cả tuần), cuối cùng cũng quyết định soạn tin nhắn:
"Anh bị ốm à, sao cả tuần nay không thấy tin tức gì cả"
"Em vẫn nhớ đến anh à, anh mà bị ốm thật chờ em hỏi thăm chắc đi lâu rồi"
Lúc nào em chả nhớ đến anh...
"Thế sao không thấy anh nhắn tin cho em, hay anh bận quá à?"
"Ừ, đúng là anh đang bận, anh đang bận....buồn"
"Sao lại buồn thế? Kể đi em giúp cho "
"Ừ, anh buồn vì người con gái mà anh thích lại rất vui vẻ đồng ý giúp anh tán người khác, rồi cả tuần cũng chẳng nhớ mà liên lạc với anh..."
"Thịch...thịch...thịch..."
"Ồ, người ấy là ai thế?"
"Nhà em có gương không, nếu muốn biết người ấy là ai, hãy soi gương đi"
Chap 7
Khi bạn đang mải ngồi một chỗ và không ngừng than thân trách phận, thì cơ hội sẽ chạy đến đúng lúc mà bạn không ngờ tới nhất. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì? Sợ hãi không dám đón nhận, sợ bị tổn thương thêm lần nữa, và cứ thế để nó vụt qua, hay là sẽ không ngần ngại nắm bắt?
Giống như tựa đề của truyện, lời khuyên cho các bạn là, đừng mãi ngồi một chỗ như thế. Trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn phải tiếp tục và bạn vẫn cần phải bước tiếp. Hãy để quá khứ ngủ yên và sống cho hiện tại. Tuy nhiên cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ trước khi gật đầu nhận lời một ai đó, rằng bạn thích người ta thật, hay là bạn chỉ đang ngộ nhận vì đã FA quá lâu? Nhớ nhé, hãy nghĩ cho kỹ.
Mình đã thoát khỏi cảnh cô đơn như thế, nhẹ nhàng, luôn luôn là như vậy.
Anh không hẳn là một người nổi trội trong xã hội nhưng lại đúng là một người của gia đình. Các cô gái cũng chỉ cần tìm một chàng trai nào đó có thể chia sẻ công việc trong gia đình, như vậy đã là rất hạnh phúc rồi.
Anh là người đàn ông mang sự nhạy cảm của cung Xử Nữ, anh biết lắng nghe và quan tâm, anh chín chắn và thận trọng nên nhiều khi anh dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ trước khi quyết định. Yêu một chàng trai nhạy cảm và suy nghĩ nhiều như thế đôi khi cũng hơi phiền phức, nhất là khi bạn là một đứa con gái thẳng như ruột ngựa. Việc giận nhau là không thể tránh khỏi. Nhưng cũng đâu có sao, hỉ nộ ái ố là hết sức bình thường. Giận nhau thì mới thấy yêu nhau nhiều hơn
Có lần ôm anh hỏi một câu mà chắc chắn chàng trai nào cũng ghét "kể cho em nghe về mối tình trước đây của anh đi". Dùng dằng mãi, anh cũng chịu kể. Vừa vuốt tóc, vừa nhìn thẳng vào mắt mình
- Trước anh có yêu một cô bé, tóc ngắn như tóc em ấy. Cô ấy quan tâm tới anh lắm...
- Thế sao lại chia tay?
- Từ từ anh đã kể xong đâu
- ...
- Hát hay, giọng dễ thương, ngoài ra cũng chả có gì đặc biệt. Ngoại trừ một điều mà anh rất thích...
- (Giọng giận dỗi) Điều gì?
- (Cười) Là mỗi tối trước khi đi ngủ, cô bé ấy đều nói "chúc anh ngủ không giật mình"
- Á, anh này lừa emmmmm
Vừa cấu véo vô độ vừa cười sung sướng, tất nhiên, "cô bé" mà anh đang kể chính là mình. Rồi anh ôm thật chặt, nói " Anh yêu em, bây giờ anh chỉ yêu em thôi, nên em đừng quan tâm đến những người trước đây làm gì, mệt cho em mà mệt cho cả anh nữa". Chỉ biết gật đầu...
Có lẽ anh nói đúng. Việc cứ vặn hỏi quá khứ của nhau chỉ khiến cho cả 2 đều mệt mỏi, và cũng chẳng phải là một hành động khôn ngoan. Vì sao ư? vì vô tình bạn đang nhắc lại cho người ta về những người trong quá khứ, những người mà biết đâu họ vẫn đang còn chút tình cảm mà vì lý do nào đó lại chẳng đến được với nhau. Vô tình bạn lại làm cho người ta dành thời gian để nghĩ về người đó mà không phải nghĩ về bạn. Như vậy chẳng khôn ngoan chút nào. Sau hôm ấy, mình chẳng bao giờ hỏi về các cô người yêu cũ của anh nữa. Vì hiện tại anh đang yêu mình, thế là đủ. Ai cần quan tâm đến quá khứ làm gì.
Như vậy đấy, hạnh phúc lại một lần nữa mỉm cười, trái tim một lần nữa lại được mở ra để đón nhận tình yêu. Mình xứng đáng có được điều đó và bạn cũng vậy. Chỉ cần hoàn thành tốt vai trò trong cuộc sống của mình, mình tin là thời gian sẽ đưa những gì phải đến đến với bạn, đừng quá chờ đợi, đừng quá hi vọng, đừng quá mong mỏi, chỉ cần nỗ lực hết mình mà thôi. Cuộc sống vốn dĩ công bằng, hãy tin là như thế. Cơ hội sẽ đến, bằng cách này hay cách khác, chỉ cần tinh tế một chút để nhận ra và nắm bắt. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với cả bạn nữa.
Có một câu chuyện như thế này:
"Một người đàn ông đang chới với giữa một con sông và sắp chìm nghỉm vì ông ta không biết bơi. Một con tàu đi qua, người trên tàu nói: Hãy đưa tay cho tôi, tôi sẽ cứu ông". "Không" -người đàn ông trả lời-"Chúa sẽ cứu tôi". Một lúc sau, một con tàu khác đi qua và đề nghị giúp đỡ nhưng ông cũng nói y như vậy. Và tất nhiên, ông ta đã chết đuối. Khi lên thiên đàng, người đàn ông hỏi Chúa: "Chúa, tại sao Người lại không cứu con?". Chúa trả lời: "Ta không thể trực tiếp cứu con, nên ta đã gửi 2 con tàu đến đó"
Chuyện là vậy đấy. Vì thế cho nên hãy cố gắng nhận ra các tín hiệu của cơ hội để bắt lấy nó. Chúc bạn thành công.
Chap cuối
Vào một ngày đẹp trời, có chút nắng, có chút gió, và có cả cái không khí lạnh ồ ạt của những ngày giữa đông. Có một con bé cứ ngồi cặm cụi gọt hoa quả, trong khi những người khác thì đang cười đùa vui vẻ, ríu rít với vụ câu cá, chẳng hề để ý có một ai đó đang bước đến.
- Em ơi...
(Giật mình ngẩng lên)
- (cười) Anh làm em giật mình à?
- Vâng, em hay bị giật mình lắm
- Đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
- Đâu, em đang gọt hoa quả thôi, anh không câu cá à?
- Có chứ, nhưng mà anh đang cần gọi 1 cuộc điện thoại mà máy anh lại hết tiền @@. Định hỏi em có điện thoại không cho anh mượn tí
- À đây anh cứ gọi đi
(Bấm bấm, nghe nghe, không nói gì)
- Này trả em này
- Người ta không nhấc máy hả anh
- Ừ, thôi anh gọi lại sau cũng được
Kết thúc câu nói là một nụ cười, vừa lạ vừa quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu đó. Anh quay lưng đi, để lại con bé đằng sau cứ nhìn chăm chăm vào lưng anh, tần ngần một lúc. Một cảm giác cực kì khó tả dâng lên, không hiểu sao ngay lúc ấy lại muốn chạy theo anh, hoặc anh quay lại để nói chuyện với nó, chuyện gì cũng được. Nhưng cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát, thở dài một cái. Lại cắm cúi xuống gọt hoa quả. Nhanh chóng quên anh, quên cái vụ mượn điện thoại, cũng chả buồn hỏi xem tên anh là gì.
Vậy mà bây giờ 2 con người ấy lại đang yêu nhau. Cứ tưởng chỉ là sự tình cờ nhưng hóa ra tất cả lại nằm trong chủ ý của một người.
Ngày...tháng....
Hôm nay cả lũ bạn cấp 3 rủ nhau đi câu cá. Thế nào lại có thêm cả em hàng xóm của con bạn. Nhìn cũng khá dễ thương mà chỉ cắm mặt vào cái đĩa hoa quả. Thỉnh thoảng mới thấy cười nói, mà cười thì... chẹp... Nói chung là muốn làm quen mà không biết làm sao. Nếu mà hỏi con bé bạn thì nó trêu cho thối mũi. Nghĩ đi nghĩ lại, mới nảy ra diệu kế.
Chạy tới định giả vờ mượn cái điện thoại, mới gọi được câu "Em ơi" em ý đã giật mình làm mình tí thì tim nhảy ra ngoài, vì cái đôi mắt tròn xoe mà em ý nhìn mình... chẹp...
Cầm điện thoại, cảm giác như mình là tên trộm đang sắp bị phát giác, bấm số (của mình), chờ cho có tiếng chuông thì tắt máy, nhanh gọn lẹ. Trả máy, quay lưng. Tất cả chắc không đến 2 phút. Vừa đi vừa thấy nóng gáy như có ai đó đang nhìn mình chăm chăm nhưng tuyệt nhiên không dám quay lại. Sợ!
Có số rồi, lên chiến dịch làm quen thôi chứ còn gì!

BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN

Các bạn đang đọc truyện trên DocTruyenVoz.Com, website đọc truyện voz nhanh, đẹp, không quảng cáo khó chịu... Hãy LIKE Facebook DocTruyenVoz dưới đây để cập nhật những truyện mới nhất!
Tên

#AnhChàngBéCon,29,#BạnLoằn,1,#BạnThânYêu,1,#BiênGiớiNgàyThángNăm,13,#BíMậtKinhHoàngTrongQuánNet,1,#CáChépMùaDịch,1,#CasinoKýSự,60,#CănNhàKho,1,#ChạyÁn,40,#ChịQuảnLýDễThương,6,#ChuyệnBựaThờiĐiHọc,1,#ChuyệnCủaBun,1,#ChuyệnLinhTinhTạiHạ,3,#ChuyệnLoạnXịNgậu,1,#ChuyệnTìnhTênTàiXếCứngĐầuVàCôGiáoBướngBỉnh,50,#ChuyệnVềNữSaleBĐS,1,#CóLẽAnhQuáNgốc,1,#ConChủTịch,1,#ConĐườngMangTênEm,1,#CóNênYêuCôBạnThânĐểBảoVệCôẤy,1,#ConGáiSếpTổngVàOsinCấpCao,19,#CôBéHàNội,7,#CôGiáoChủNhiệmCủaTôi,12,#CưaChịHàngXóm,1,#DầuKhí,28,#DòngĐờiNổiTrôi,5,#DuyênTrời,1,#ĐãNhớMộtCuộcĐời,11,#ĐơnPhương,28,#ĐứngDậyTừVấpNgã,4,#ĐừngĐùaVớiGáiHư,1,#ĐừngĐùaVớiTeen,1,#ĐừngLàCảThếGiớiCủaNhau,13,#EmHàngXómĐốiDiệnNhàTôi,1,#EmNướcMắtVàMưa,42,#EmSinhRaLàĐểHạnhPhúc,1,#GáiĐếnỞCùngNhà,37,#GấuEmCóVõ,1,#GấuEmLàHotGirl,1,#GópTiềnChơiCave,1,#HaiChịEmTinder,1,#HậuHóaĐơn,14,#HậuHóaĐơnPhiênBảnThực,24,#HóaĐơn,140,#IUsedToBeASugarBaby,13,#KhépLạiQuáKhứ,7,#KhôngPhảiTruyệnKinhDị,1,#KýSựChuyểnMộ,21,#KýỨcMộtThờiNgangDọc,77,#KýỨcVuiKhổ,1,#LàmNghệThuậtPhảiCóĐamMê,1,#LàmViệcTrongQuánMassage,21,#LàngQuêThànhPhốTôiVàEm,85,#LờiTrầnTìnhCủaMộtẢĐiếm,1,#LỡTaySờGấu,1,#LỡYêuNgườiTình,29,#MưaHayNướcMắt,31,#MyMemory,39,#NayCãiNhauVớiVợVuiQuáMấyBácẠ,34,#Nga,7,#NgàyHômQuaĐãTừng,6,#NgheCaveKểChuyện,39,#NgườiConGáiÁoTrắngTrênQuánBar,3,#NhậtKýBuồnChuyệnTù2013,26,#NhữngBóngMaTrênĐườngHoàngHoaThám,22,#NhữngChuyệnBựaThờiSinhViên,1,#NiềmHạnhPhúcCủaMộtThằngNghèo,13,#NữTiếpViên,33,#OanGiaNgõHẹp,78,#ÔiCáiCuộcĐờiCủaTôi,9,#ỞTrọVùngCao,7,#PhảiLòngAnh,1,#QueEmĐấtĐộc,1,#QuêNgoại,1,#RanhGiới,8,#Sau5NămGấuĐãDốiEm2Lần,1,#SayNắngCôEmTánCôChị,5,#TạiHạ,17,#TánCôGiáo,1,#TánGái10kSub,16,#TánGáiCùngCơQuan,1,#TánGáiTâyTrênMeowchat,6,#ThếGiớiCủaCậuCóMàuGì,9,#ThờiSinhViên,1,#TiềnHóaĐơn,51,#TiềnNhiềuThìCóNênMuaNôLệVềChơi,1,#TìnhYêuHọcTrò,74,#TôiĐangChănRauLàVợCũ,1,#TôiĐiTánGái,1,#TôiLàGáiDịchVụ,1,#TộiLỗi,58,#TruyệnKỳBíỞBerlin,1,#VẽEmBằngMàuNỗiNhớ,47,#VozNgoạiTruyện,1,#VôTìnhHônGáiEmPhảiLàmSao,10,#XinLỗiAnhYêuEm,5,#YêuCaveCaoCấp,12,#YêuGáiDịchVụVàCáiKết,1,#YêuThầmChịHọ,195,#YêuThầmEmVợ,17,#YêuThầmVợBạn,1,100 ngày cố yêu,1,1730.365.2.1,13,7 ngày làm gia sư,1,Anh có thể tặng em một nụ hôn không,1,Anh ơi em không phải là rau,1,Bạn gái cũ làm thư ký,33,Bạn gái tôi là lớp trưởng,1,Bản lĩnh ếch cụ,1,Bắt gặp gấu ôm eo thằng khác,1,Bị con bạn thân nhìn thấy chết em rồi,1,Bị đâm khi đi chơi cùng Gấu,1,Bị ép đi xem mặt gái,21,Bị gái ở bể bơi vô ảnh cước vào bụng,1,Boys Già,4,Bố vợ tôi,1,Bỗng dưng anh yêu em thiên thần bé nhỏ,4,Cách chinh phục gái hơn tuổi,72,Cai sữa,1,Cảm nắng chị cùng dãy trọ,13,Cảm ơn em con cave đã thay đổi cuộc đời anh,1,Cát tặc,14,Câu chuyện về 1 checker,9,Chàng lớp trưởng và cô nàng đanh đá,11,Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi,1,Chăn rau,1,Chăn rau ai dè yêu thật,1,Chị ơi anh yêu em,1,Chuyện của một thằng bị bệnh tim,1,Chuyện của tôi,22,Chuyện em xả hơi,1,Chuyện FA kinh niên và có vợ như nào,1,Chuyện Q4,1,Chuyện tình buồn của tôi,53,Chuyện tình của anh nhân viên văn phòng và con gái cảnh sát,24,Chuyện tình của mình với gấu người Đài Loan,31,Chuyện tình của tôi nàng và con chó,1,Chuyện tình với em hàng xóm,1,Chuyện tình zồng,5,Chuyện tù,3,Chuyện về người phụ nữ,26,Chuyện xưa và nay,6,Có gấu là người Hàn,1,Con bạn thân,26,Con đường mang tên em,28,Con Thầy - Vợ Bạn - Gái Cơ Quan,2,Cô bạn gái người Mỹ của tôi,29,Cô gái của sếp,19,Cô gái thích coffee đen,1,Cô giáo Em sẽ mãi ở trong trái tim anh,39,Cô giáo và học sinh,2,Cô trợ lý và nàng gia sư,51,Cơn mưa ngang qua,1,Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa thủng đũng,26,Cuộc đời một giấc mơ,1,Cuộc đời tôi và những mối tình đi qua,54,Cuối cùng mình cũng lấy được vợ,1,Cưới em gái tiếp viên quán cà phê,1,Cười lên cô bé của tôi,129,Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn,1,Cứu net một em sinh viên hot girl,1,Danh Sách Truyện,327,dauphongver01,3,Dì ơi có phải là tình yêu,2,Dì tôi là một teen girl,7,doithayxx,8,Drop,55,Du học Liên Xô,73,Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt,1,Đã nói lời tạm biệt,1,Đang viết,42,Định mệnh của tình yêu,1,Đôi mắt người xưa,1,Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó,1,Em đã là thiên thần,23,Em đã lỡ một tình yêu,1,Em đã nuôi con của người em yêu như thế nào,7,Em hàng xóm đối diện nhà tôi,3,Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà,51,Em hàng xóm xa lạ,1,Em KTV Massage,1,Em là cô bé của anh,7,Em nhân viên của mama,4,Em sinh ra là để hạnh phúc,77,Gái net,19,Gái trọ cạnh phòng,8,Game Online Chuyện tình 5 năm trước,1,Gấu đã tán em như thế nào,1,Gấu hơn mình 6 tuổi,1,Gấu kute và cực kỳ bá đạo,4,Gấu mình ngủ với 1 gã đã có vợ,1,Gấu mới cao tay trả thù gấu cũ,1,Gấu phản bội sau 7 năm yêu nhau mặn nồng,1,ghost,2,Gia đình hắt hủi say nắng cô nàng lớp 12,53,Giá như dừng yêu,3,Giảng Viên lái xe bất đắc dĩ,33,Gio_Vo_Tinh2710,2,Giới hạn tình bạn hay vượt rào,4,Hành trình cưa đổ MC,1,Hành trình tìm lại,25,Happy Ending,35,Hãy hiểu anh người anh yêu,14,Hẹn ước Bồ Công Anh,4,Hoàn thành,213,Học sinh,33,Hối hận vì lấy vợ sớm,1,Hồi ức của một linh hồn,8,Khi vozer đưa gái đi chơi,1,Khiêu vũ giữa bầy gõ,30,Khiêu vũ giữa bầy les,18,khovigaitheo,3,Không lẽ nói cho cả thế giới rằng mình đang yêu,7,Không phải truyện kinh dị,12,Kỷ niệm ngu nhất trong cuộc đời,1,Ký ức xưa,3,Là duyên hay là nợ là chăn hay bị chăn,7,Làm thằng đàn ông tốt không phải lúc nào cũng hay,1,Làm việc cùng EX,1,Lắng nghe nước mắt My memoirs,3,Lần đầu hút cần,1,Lỡ ngủ với chị,1,Lời trần tình của một ả điếm,25,Minh Hoàng và Hoàng Vi,3,Mối tình đầu,1,Một đêm trăng lạnh trai lông bông cảm nắng gái lạnh lùng,1,mrxau,3,Mùa gấu chó,1,Này điếm em yêu chị,1,Này em làm cô dâu của anh nhé,9,Nên là chúng mình lấy nhau đi,1,Ngày không Phây,1,Ngẫm,52,Nghề bồi bàn,20,Nghề Vệ Sĩ,4,Nghi vấn cao thêm sau 4 năm tu luyện,32,Ngỡ quên và ngàn ngày nhớ,43,Người con gái nghiền chữ nạ,1,Người yêu cũ của gấu dọa giết em,1,Người yêu tôi là gái hạng sang,15,Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,41,Nhập viện xa nhà Gái thành phố thương,4,Nhật ký anh yêu em,9,Nhật ký chăn rau,7,Nhật ký gã tồi và cô cave bé nhỏ,1,Nhật ký Hoàng Vy,22,Nhật ký làm bố,1,Nhật ký những ngày đầu làm vợ,1,Nhật ký những ngày mưa,17,Nhỏ bạn thân bị less,22,Những đứa em gái và bà xã hiện tại,16,Nó lại nhớ anh như một thói quen khó bỏ,1,Nocturne 1 kí ức đẹp,1,Nợ duyên nợ tình,28,Nửa đêm gấu cầm dao,1,Ở chung với gái,23,Phải lòng anh,3,Phụ nữ không hề khó hiểu,1,Ra mắt gia đình ex,13,Sad Ending,15,Sau 10 năm gặp lại em đã có gấu là bạn thời lớp 1,5,Say nắng gia sư của em trai,9,Săn nã,40,Sống chung với gái,8,Tạ Trùng Linh hồi ký,1,Tác giả Tại Hạ,18,Tán cô giáo,39,Tán gái bên Hàn,1,Tán gái dễ ợt,1,Tán gái hơn tuổi và những bài học,2,Tán gái khó thế sao,1,Tán gái ở nhà,31,Tán gái Tây,15,Tâm sự,8,Tâm sự của chàng trai 18 tuổi sắp làm bố,12,Tâm sự của một thằng con trai tỉnh lẻ say nắng gái thành phố,1,Tâm sự hồi ký về trại Sa La Điên,1,The day you went away,43,The Khải Huyền,19,Thời trẻ trâu và chuyện tình tù,4,Tín dụng đen,18,Tình đầu sau 1 đêm trắng và phát hiện ra sự phũ phàng,1,Tình yêu và tình dục,1,Tôi đã tiêu 10k như thế nào,1,Tôi Em 2 thế giới,1,Tớ có thể yêu cậu cũng có thể quên cậu ngay lập tức,1,Trả thù gấu chó,16,Trai ngoan dính phải gái hư,1,Trót yêu,1,Trớ trêu,1,Truyện 18,28,Truyện cười,17,Truyện cười Vôva,47,Truyện ma,9,Truyện ngắn,101,Truyện tâm linh Bố em,1,Từ gặp ma đến gặp gấu,25,Tưởng nhầm gái hư đc nhầm gái ngoan,22,Vì cuộc đời là những luống rau,8,Vị tình đầu,12,Videos,12,Vo_Tonq_Danh_Meo,12,Vợ chồng hàng xóm,1,Vợ ơi anh biết lỗi rồi,27,Vợ xăm hình hổ báo nhưng rất chung tình,44,Vợ yêu,8,Vợ yêu ơi anh yêu em nhiều lắm,1,Xin lỗi em bởi vì anh nghèo,1,Yêu bé Dừa,2,Yêu chị cùng công ty,1,Yêu cô bạn học cùng cấp 1,4,Yêu em là hạnh phúc đời anh,1,Yêu em nhanh thế,1,Yêu em quá nhanh và nguy hiểm,8,Yêu gái dịch vụ và cái kết,11,Yêu gái matxa và kết cục,1,Yêu người cùng tên,70,Yêu người IQ cao,26,Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái,16,Yêu thầm em gái bạn thân,1,
ltr
item
DocTruyenVoz.Com - Tuyển tập truyện Voz hay nhất: Đừng mãi ngồi đây
Đừng mãi ngồi đây
Đọc Truyện Voz - Truyện Ngắn Voz - Truyện Voz - Đừng mãi ngồi đây - Chap cuối - Chap 1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - Kết thúc - Hoàn Thành
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi1cAZiPGgYAi69fqnhr6iH0RaoEUd4VjNnfes_pL6nWgTfAgoeiNb5IkhV2JKnI7Ha4Xp9anOVE1U1yQOhpSxZBPcQHkhqiEV8A57pJDePcYWwi3CezFMHcS_n5WCSAiogjGbpZEEeZLE/s1600/cukhidongveemlainhoanhhon.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi1cAZiPGgYAi69fqnhr6iH0RaoEUd4VjNnfes_pL6nWgTfAgoeiNb5IkhV2JKnI7Ha4Xp9anOVE1U1yQOhpSxZBPcQHkhqiEV8A57pJDePcYWwi3CezFMHcS_n5WCSAiogjGbpZEEeZLE/s72-c/cukhidongveemlainhoanhhon.jpg
DocTruyenVoz.Com - Tuyển tập truyện Voz hay nhất
https://www.doctruyenvoz.com/2015/04/dung-mai-ngoi-day.html
https://www.doctruyenvoz.com/
https://www.doctruyenvoz.com/
https://www.doctruyenvoz.com/2015/04/dung-mai-ngoi-day.html
true
3715675415566788023
UTF-8
Loaded All Posts Not found any posts XEM TẤT CẢ Đọc tiếp Reply Cancel reply Delete Đăng bởi Home TRANG TRUYỆN Xem tất cả CÓ THỂ BẠN THÍCH TAG ARCHIVE SEARCH ALL POSTS Không có truyện nào! Về trang chủ Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April Thg 5 June July August September October November December Thg 1 Thg 2 Thg 3 Thg 4 Thg 5 Thg 6 Thg 7 Thg 8 Thg 9 Thg 10 Thg 11 Thg 12 just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago Followers Follow NỘI DUNG NÀY ĐANG BỊ KHÓA BƯỚC 1: Chia sẻ lên Facebook Bước 2: Bấm vào link bạn vừa chia sẻ trên Facebook Copy All Code Select All Code All codes were copied to your clipboard Can not copy the codes / texts, please press [CTRL]+[C] (or CMD+C with Mac) to copy Table of Content
A+ A-