Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
HÀNH NGHỀ 5: Tháng 6, 7, 8/2010 - Mùa thấp điểm.
Chap này em cho qua 3 tháng, vì mùa thấp điểm ít việc nên cũng chả có gì đặc sắc, chủ yếu là nhân viên đấu đá nhau (rãnh quá không có gì làm mà).
Như em đã nói với các bác ở mấy chap trước, em tự thấy mình chả có tài năng gì hơn người, chủ yếu là do em kiên nhẫn hơn tất cả những thằng công nhật khác. Công nhật ở PHS, làm tính lương theo giờ, lương công nhật cũng tăng dần theo thâm niên, đợt của em mới vào được trả 11k/giờ. Nếu làm đủ ngày 8 tiếng, tháng 26 ngày thì cứ thế nhân lên: 16k x 8 x26 = 3.328.000/ tháng, cộng thêm các khoản tip linh tinh, trợ cấp ca gãy, giờ tăng ca nữa thì cũng tròm trèm 3tr5. Nhưng ấy là vào mùa cao điểm, mùa thấp điểm mọi chuyện xoay 180 độ.
Nhân viên công nhật được cho nghỉ vô thời hạn, không báo trước khi nào sẽ gọi lại hay đi làm tiếp, đứa nào may măn thì được gọi vào ngày làm 2-3 tiếng cầm cự, đứa xui thì nghỉ nguyên tuần, nguyên tháng, xui nữa thì bọn nhân sự sẽ gọi điện và thông báo chấm dứt công việc với nó. Nhân viên công nhật thời của em chả có hợp đồng quái gì đâu, làm công ăn lương theo giờ, và nếu muốn khách sạn có thể chấm dứt công việc trong vòng 24h, tương tự với nhân viên, nếu chán éo muốn làm thì cũng có quyền "alo, chị ơi cho em nghỉ" mà không bị ràng buộc gì. Cơ mà bọn cơm gạo chả có đứa nào alo nghỉ, trừ bọn đi làm vãng lai.
Giai đoạn này là giai đoạn thử thách nặng nhất với đám công nhật, nặng không phải là do công việc nặng, mà chủ yếu là do tâm lý nhân viên trong giai đoạn này căng thẳng tột độ (nhất là với dân cơm gạo) làm hôm nay không biết hôm mai. Khách sạn ế ẩm trong mùa thấp điểm, nên thường thì nó sẽ cắt giảm khoảng 20% đến 30% tổng số nhân viên, 90% số đó đương nhiên là công nhật. Đi làm ở giai đoạn này thần kinh như đánh lô để ấy lâu lâu nghe áo đen nó gọi thằng A, xuống nhân sự nói chuyện, 20 phút sau thấy nó dọn tủ locker là xác cmn định Sáng đi làm mới gặp nó, chiều vô họp nghe áo đen thông báo bạn ý đã chấm dứt công việc với khách sạn, ta nói chứ, đi làm như ra trận, éo biết lên đường lúc nào.
Không chỉ nhân viên công nhật chịu sức ép, áo đen cũng bị ép thê thảm, thường mấy lão sếp to đầu mắt xanh mũi lõ sẽ cố ép áo đen cắt bớt nhân sự của nhà hàng. Nhiều đứa công nhật làm trầy da tróc vẩy, nhưng cực chẳng đã áo đen vẫn phải gọi vào nói khéo để nó nghỉ.
Em chứng kiến ngày đó dưới bộ phận yến tiệc, có con bé làm hơn 8 tháng, chăm chỉ lắm. Nhà nó nghèo, nó là lao động chính, thu nhập của nó chỉ phụ thuộc vào công việc này, nhưng chạy trời không khỏi nắng, vẫn bị bọn nhân sự sa thải do ế ẩm, đậu má nó chứ, em phụ con nhỏ dọn tủ đồ trả cho nhân sự mà cay sè sống mũi, nó vừa dọn vừa khóc. Khóc không phải vì buồn, đó là cảm giác như bị phản bội, khi người ta làm hết mình, hi vọng một công việc với mức thu nhập ổn định để gánh vác gia đình, nhưng chỉ vì giai đoạn ế ẩm mà bị sa thải không thương tiếc. Lúc dọn, thằng phó tổng giám đốc cứ đứng sau giục "Quick, quick", em quay lại trừng mắt nhìn nó nói bằng tiếng việt "Quick cái con đĩ mẹ mày, mày tin là tao xiên bỏ mẹ mày không?" Lúc đó có con dao trong tay, khéo em xiên nó thật (đã nói hồi đó nóng tính lắm ) Thằng nhân viên nhân sự hoảng quá mới phân bua em đang nói với con nhỏ kia. Hôm đó cũng to chuyện lăm, giám đốc nhân sự xuống gặp em, quản lý nhà hàng cũng xuống nói chuyện, em nói với cả 2 lão ấy: "đuổi cũng được, một nơi mà thậm chí người Việt không thể che chở cho người Việt ngay trên đất nước của mình thì sao đáng để mình làm việc". Đéo hiểu thế nào mà mình không bị đuổi, lại còn được đưa vào danh sách chờ lên chính thức mới gớm. Kể từ ngày đó em cũng xác định luôn suy nghĩ của mình là tinh thần dân tộc cực đoan, luôn ưu tiên người Việt trước. Đó cũng là lí do sau này em chọn Vingroup, không phải vì chuyên nghiệp cái éo gì, mà vì nó là tập đoàn của người Việt, và ưu tiên phục vụ người Việt chứ không đội bọn rợ Ănglo Xacxon lên đầu. Tới giờ em vẫn còn hận, rất hận bọn quản lý nước ngoài, nó coi lao động người Việt mình không khác nô lệ da đen đâu, người em sv mới ra trường cứ ảo tưởng phương tây văn minh, tôn trọng người lao động, đệch mịa. Vãi cả tôn trọng.
Khách văng, án đuổi việc treo lơ lửng trên đầu. Nên đám cơm gạo công nhật bắt đầu quay sang đấu đá nhau, tố cáo nhau, lên án nhau, ve vãn gạ tình sếp (bọn con gái). Đấu đá, tố cáo nhau xảy ra như cơm bữa, họp hành là nghe các kiểu méc tội, kể tội. Rồi rủ rê sếp đi nhậu riêng đễ nói xấu đứa kia. Loạn, nói chung mùa thấp điểm em vẫn hay gọi là mùa loạn lạc
Em được cái bắt đầu nổi tiếng sau vụ đòi xiên cha phó tổng giám đốc, sếp to sếp nhỏ (tất nhiên là người Việt thôi) biết mặt biết tên hết, cho nên chả cần phải ai kể tội (nội tội đòi xiên thằng phó tổng đã tày đình lắm rồi ) Vô tình nhờ thế mà đưgs ngoài tất cả mấy vụ đấu đá nhảm shit. Cũng nhờ thế mà nhận ra nhiều đáng buồn ở người Việt mình (từ từ em kể dần các bác nghe).
Mỏi tay quá, mấy bác để em pha tô mì ăn cái rồi viết tiếp. Có thực mới vực được đạo ạ.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN