Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Người ta thường nói "giận quá mất khôn", nhưng với trường hợp của tôi, thì phải là "yêu quá hoá ngu" mới đúng. Bọn bạn tôi suốt ngày cằn nhằn rằng, kể từ khi yêu em, tôi đâm ra dại gái hẳn, làm gì cũng phải nghĩ đến em trước tiên, làm gì cũng sợ em buồn, em lo, em khóc. Cơ mà các bạn cứ thử tưởng tượng nếu bạn có một cô người yêu đáng thương, suốt ngày ngoài nhõng nhẽo với mình ra thì không còn gì khác để làm, các bạn có lo cho cô ấy không?
Tôi đã từng đem câu hỏi này đi hỏi đám bạn của mình, kết quả là đa số những đứa tôi không thân nói "có", còn những đứa tôi thân thì lại nói "không". Vì bạn thân luôn muốn chơi chó, nên tôi sẽ nghe theo... bạn thường, tức là có. Nói thì nói vậy, nhưng bạn ra bạn, người yêu ra người yêu, không bao giờ có thể so sánh hai thứ đó với nhau được. Tôi thấy nực cười khi lên mạng lâu lâu lại bắt gặp những status kiểu như "Đừng vì chữ gái mà đ*i lên chữ bạn"... Ừ thì công nhận cũng có nhiều thằng vì mê gái mà ảnh hưởng tới cuộc sống, làm bạn bè cũng như gia đình lo lắng, thế nhưng Vivi chẳng bắt tôi lúc nào cũng ở bên cạnh em, cái đó do tôi tự nguyện, hơn nữa, tôi đã hứa với nhạc mẫu sẽ chăm sóc Vivi "suốt đời" mà, mẹ nhỉ?
Buổi tối hôm ấy, hai đứa chúng tôi như tìm thấy nhau sau bao ngày xa cách mặc dù thực tế thì chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau. Tôi thấy yêu em nhiều hơn, gương mặt, mái tóc và đôi mắt ấy, tất cả dường như rất mới mẻ, mới mẻ như cái cách mà chúng ta gặp nhau rồi bám lấy nhau vậy. Tình yêu cũng giống như một món ăn vậy, để lâu thì nó sẽ nguội, mà nguội thì phải hâm nóng, tôi nhận ra điều này cũng từ ngày hôm đó và sau này, tôi luôn khắc cốt ghi tâm, lâu lâu tôi lại dẫn Vivi đi ra ngoài "hẹn hò" để hâm nóng lai tình cảm, âu cũng là một cách để hai đứa gắn bó với nhau hơn. Tôi không biết mọi người khác thế nào, nhưng với tôi, việc đó đã khiến hai đứa càng thương và hiểu nhau nhiều hơn, đến bây giờ đã ngót 5 năm nhưng tình yêu vẫn chưa hề phai nhạt.
Ấy chết tôi lại lỡ tiết lộ tương lai mất rồi. Quay trở lại với lúc đó, ngay sau khi Vivi vừa kể hết mọi chuyện xong, như một kịch bản lập sẵn, tôi nhéo má em kèm theo gương mặt giận dữ:
- Giỏi lắm ha, lừa anh cơ đấy!
- Em xin lỗi mà, H đừng mắng em! – Vivi bĩu môi làm mặt tội
Tôi cau có:
- Không mắng, đánh đòn thôi, nằm sấp xuống coi!
Vivi quậy thì quậy thật, cơ mà ngoan lắm, dù mặt mũi cô bé lúc này đang tỏ vẻ lo lắng, thế nhưng khi nghe tôi nói, em vẫn nằm ngay ngắn trên giường, cắn móng tay ra chiều sợ hãi:
- Huhu, em biết lỗi rồi, H đứng đánh em đau lắm!
Tôi nghênh mặt, nói giọng mỉa mai:
- Nói anh nghe xem, Vi nhờ bé Ngân lúc nào thế, sao anh không biết?
Cô nàng thành thật trả lời, chắc sợ bị đánh, nhìn mặt em lúc ấy rất tội nghiệp, cơ mà lỡ đóng vai ác rồi nên tôi vẫn... ác thôi:
- Thật ra em với bé Ngân có quen nhau trước rồi, nhà em ý ở ngay khúc chợ á, em đi chợ thấy mặt Ngân hoài. Hôm đó trời mưa nên em với bé Ngân trú mưa nên cũng ngồi nói chuyện rồi thân nhau. Lúc chiều H chạy sang chúc Su thì hai chị em có cười với nhau rồi... H... tưởng bở thành ra em... nhờ Ngân đó!
Đến nước này thì tôi tự dưng mới thấy buồn cười với bản thân mình, hoá ra là em ấy không có cười với tôi, em ấy cười với bạn gái tôi kìa. Công nhận độ hoang tưởng của tôi cũng gần max rồi cũng nên, thiệt là nhục quá đi mà. Đành rằng bị lừa một quả rồi thôi, ai ngờ chính vì cái màn ăn dưa bở nên mới sinh ra mọi chuyện, âu cũng chỉ vì mê gái thôi mà, đừng giận tôi em nhé vì ít ra tôi cũng không có bị... gay!
Chuyện tưởng chừng như rất nhỏ, xong rồi lại thành ra to, cuối cùng vẫn hoàn bé. Sống trên đời nhiều khi không phải lúc nào sự thật cũng được hiểu một cách chính xác, có thể chuyện xảy ra không quá nghiêm trọng, tuy nhiên cái chính là người trong cuộc hiểu và chấp nhận nó như thế nào, thái độ của mỗi chúng ta vừa là nguyên nhân nhưng cũng là biện pháp giải quyết vô cùng hiệu quả, điều khiển được cảm xúc thì bạn đã hạnh phúc hơn người khác rất nhiều lần rồi. Kéo Vivi lại gần, đặt lên môi em một nụ hôn, hạnh phúc đâu dễ tìm kiếm, có nó rồi thì phải nắm chặt thôi. Một thử thách nữa đã qua mặc dù là do chính chúng tôi tạo ra, nhưng có hề gì khi chính nhờ nó, tôi và em lại hiểu nhau, thông cảm và trân trọng nhau nhiều hơn. Hít một hơi dài, chỉ hai ngày nữa là đến năm học mới, năm cuối cùng trước khi chúng tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và có thể quyết định nhiều thứ cho tương lai của mình. Chào nhé, hè ơi!
"Tùng, tùng, tùng... "
Cái tiếng trống trường "nghiệt ngã" ấy lại vang lên báo hiệu một năm học mới đã tới, đã chẳng còn bồi hồi nữa khi đây là lần thứ 12 trong đời tôi "được" trải qua cảm giác "sung sướng" và "thiêng liêng" này. Mà nói cho cùng, ngay từ bé, tôi đã không thích ngày khai giảng rồi, hoạ may những năm cấp 2 được về sau khi khai giảng, tôi mới cố ngậm đắng nuốt cay, đội mưa đội nắng mà nghe hết bài phát biểu dài hơi của các cấp lãnh đạo cũng như các nhà hảo tâm, à nhầm, các vị đại diện hội phụ huynh chứ. Chém thì chém thế, nhưng dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng trong đời học sinh tôi được tham dự buổi lễ như thế này nên tôi vẫn thức dậy với một tâm trạng vô cùng thoải mái và dễ chịu. Tôi không uể oải lết từng bước vào nhà vệ sinh, cũng chẳng buồn đá đít ông anh tôi một cái nữa. Tôi nhanh chóng thay đồ rồi chạy vù xuống dưới, dắt xe các thứ.
Dường như chưa bao giờ mẹ tôi thấy tôi đi học mà với một bộ mặt "khác thường" như vậy, bà tiến tới áp tay lên trán tôi, thì thầm:
- Tao nhớ là trên phòng có hai cái giường mà, không lẽ tối hôm qua mày ngủ không mắc màn à?
Tôi cười hả hể, chưa bao giờ tôi bị chửi mà lại vui như vậy, tâm trạng tốt quả là một cái gì đó rất hay:
- Chắc vậy mẹ ơi, hehe. Thôi con đi học đây, sáng nay trường con khai giảng!
Mẹ tôi ậm ừ nhưng rồi sực nhớ chuyện gì đó, bà gọi tôi lại:
- Mẹ có mua mấy hộp xôi đấy, đi sớm không kịp ăn thì mang theo, mang cho bé Vi một hộp nữa nghe chưa!
Tôi nhanh nhẹn vào bếp lôi ra hai hộp xôi to tướng rồi leo lên xe phóng tới, lẩm bẩm:
- Nhạc mẫu ơi, con tới với mẹ đây!
Tôi qua rước Vivi rồi đèo em lên trường thật sớm. Hai đứa tôi nắm tay nhau rảo bước trên sân trường trước bao ánh mắt ngưỡng mộ cũng như ghen tị của phần lớn những đứa FA hoặc thậm chí cả những đứa đã có người yêu. Lớp chúng tôi vẫn ngồi ngay ở vị trí đó, cái khu vực gần sát sân khấu và bên cạnh cây bàng già ngày ấy, đột nhiên trong lòng tôi nôn nao khó tả. Cũng vào ngày này hai năm trước, tôi đã gặp em, người con gái đã cướp đi sự tự do và trả lại cho tôi niềm hạnh phúc. Đột nhiên, tôi muốn sống lại những cảm giác của ngày ấy, cái ngày mà lần đầu tiên tôi biết thế nào là rung động. Dù sao thì đây cũng đã là lần cuối cùng trong đời học sinh rồi, tội gì mà không thử.
Nhác thấy nhỏ Huyền đang lững thững bước vào từ phía đằng xa, tôi đưa cặp cho Vivi xách vào rồi từ từ chạy tới trước mặt nó:
- Lùn ơi!
Nhỏ Huyền tỏ vẻ ngơ ngác, hơi lùi lại phía sau vì tiếng gọi rợn tóc gáy vừa rồi:
- Ông bị khùng hả, tự nhiên nói cái giọng thấy ớn!
Tôi nhõng nhẽo, công nhận tởm thật:
- Dẫn tui vô lớp đi, tui mới tới chưa biết lớp mình ở đâu?
Nhỏ Huyền thường ngày lí sự lắm mà không hiểu sao bữa nay nó "ngu" lạ, nói thế mà cũng chưa hiểu. Chẳng lẽ tôi điên thật hay sao:
- Là sao? Ông bị hâm à? Tui đi đây!
Nói rồi nhỏ Huyền rảo bước vào trong với chiếc cặp xách ngang vai cùng cái áo khoác trên tay, tôi từ từ đi theo sau lưng nó, í ới gọi:
- Dẫn tui vô lớp hả, Huyền tốt ghê! Haha!
Lần này nó không quay mặt lại nữa, chỉ cắm đầu đi thằng, tuy nhiên tôi vẫn đủ tinh tế để nhận ra rằng nhỏ Huyền đang khúc khích cười:
- Đồ hâm!
Và như bổn cũ soạn lại, sau khi tò tò đi theo nhỏ Huyền vô lớp, tôi cũng tiến tới gần gốc cây bàng và ngồi ngay sau lưng thằng Huy, chỉ khác là hôm nay, có một con nhỏ cũng xách cặp sang ngồi cạnh tôi, là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy. Thế nhưng vì muốn nhập vai hoàn hảo, tôi không ngần ngại hy sinh cả người yêu mình:
- Cô lên kia ngồi đi, lúc này tôi chưa quen cô, lát nữa vô lớp mới quen, đi đi, nhanh!
Vivi bĩu môi rồi lầm lũi bỏ lên trên, thấy cũng tội mà thôi mặc kệ. Và như các bạn đã biết, sau giờ chào cờ là đến phần trực nhật cất ghế, chẳng hiểu trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay tôi cũng nằm trong nhóm trực, không chần chừ, tôi chạy tới đưa cặp cho nhỏ Huyền trước ánh mắt khó hiểu của đám bạn trong lớp, ngay sau đó thì tụi nó quay qua hỏi Vivi cơ mà cô bé tâm lý không trả lời:
- Xách dùm cái cặp lên dùm tui nha!
Nó lắc đầu, cười mỉm, ôi cái nụ cười say đắm ngày nào:
- Ừa, đồ khùng!
Tôi chạy tới hớn hở bá vai bá cổ đám còn lại và bắt đầu khiêng từng chồng ghế vào kho, tuy hơi mệt nhưng tóm lại vẫn rất là vui. Sau đó là màn lên lớp, tôi cố gắng dừng lại ở cửa lớp và chờ đợi Long cô cô trờ tới tặng cho một cái cốc vào đầu. Và người tính y như trời tính, một lát sau má Hà cũng đến trước cửa lớp, nhưng thay vì cốc đầu, cô lại nhéo tai tôi một cú rõ... yêu:
- Lại nhìn gái rồi hả ông tướng, đi vô đi!
Tôi cười hềnh hệc như thằng ngốc:
- Dạ, hehe!
Và mọi chuyện tiếp diễn với màn lấy cặp của tôi từ tay nhỏ Huyền, sau đó tôi nhảy vô chỗ ngồi rồi chăm chú ngắm Vivi như ngày xưa. Và đoạn kịch hay của tôi dập tắt ngay khi thằng Đạt nhảy tới chộp cổ tôi từ phía sau:
- Lát đi ăn sáng không ông bạn?
Đang cao hứng tự dưng bị phá đám, tôi đâm ra bực mình, gạt phắt tay nó qua một bên, giọng hậm hực:
- Hư hết rồi, tại mày đấy, cái thằng khỉ này!
Và dĩ nhiên là sau đó thằng Đạt mặt mâm ngày nào đứng gãi đầu trong ngơ ngác còn Vivi thì được một trận cười như địa chủ được mùa:
- Hihi, đáng đời, H hâm, H hâm!
Tôi giận dỗi chống cằm quay đi, và đột nhiên thấy nóng trong người khi trước mắt tôi là một cảnh tượng vô cùng trớ trêu, thằng Phương quắn đang cò kè tán tỉnh... Kim Ngân. Dù đã tự hứa sẽ coi bé Ngân là em gái nhưng tôi cũng không thể không thốt lên:
- Á đù!
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN