Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 2: Trường mới
Mười ngày trước...
- I think you need this key.
- Linh...?
- Mới có mấy tháng mà không nhận ra em à?
- Sao...?
- Bất ngờ lắm phải hông? Con Ngân nó gửi địa chỉ của anh cho em đó.
- Sao? Nó biết chỗ của em mà không cho anh biết à?
- Em không cho nó nói. Em muốn làm anh bất ngờ á - Linh cười tủm tỉm
- Hơ... - tui đứng ngay ra, không thốt lên được nửa lời.
- Nè... - Linh đẩy vai tui.
- Hả? - tui chợt tỉnh
- Trời lạnh quá... - Linh khẽ nhíu mày
- À à, vô nhà đi - tui sực nhớ ra
Bước vào trong nhà, Linh cứ như con sóc con vậy, thoắt hết chỗ này rồi tới chỗ khác.
- Oaaaaa, ấm quá... - Linh khoan khoái cởi chiếc áo len ra
- Ừ, có lò sưởi mà - tui cười, chỉ tay vào cái lò đang ngùn ngụt cháy.
- Sao anh đốt lên chi dạ? Ở đây chỉnh được điều hòa mà.
- Tại anh thích.
Đoạn tui hớp một ngụm Pepsi.
- Trời ơi, lạnh như vầy mà đi uống nước ngọt, bệnh bây giờ - Linh thảng thốt
- He he, khỏi lo, anh khỏe lắm - tui cười khì khì
- Khỏe gì? Đem dẹp đi, em pha cacao cho uống - Linh gắt
- Ây, mới qua mà sếp đã vậy rồi.
- Hứ, sữa với cacao anh để đâu?
- Ở trong tủ đó, cái cửa trắng trắng ngay kế cái lò nướng đó - tui nằm bẹp trên bộ sofa, khua khua tay "chỉ đạo".
"Cạch!"- đặt lon sữa đặc với hũ Milo xuống, Linh bắt đầu hí hoáy làm.
- Mà em qua đây với ai vậy? - tui hỏi
- Chị họ em.
- Ờ, ai đưa em qua nhà anh?
- Thì chị em chứ còn ai - Linh cầm muỗng khoáy khoáy ly sữa.
- Hồi nãy sao anh thấy em có một mình à?
- Thì chị em về rồi. Nè, uống đi.
Linh đưa ly sữa ra trước mặt tui.
- Em không uống à?
- Hông...
-...
- Anh... - Linh lay lay tay tui
- Ái ì (Cái gì?)- tui vừa uống vừa trả lời.
- Em muốn ăn kem...
- Còn ác dữ hơn nước ngọt nữa, trời lạnh mà cô đòi ăn em à cô kia? Cái tật không bỏ - tui nheo mắt
- Đi mà, trong nhà ấm mà - Linh năn nỉ bằng... ánh mắt mèo con...
Thề có trời, ông già tui còn phải động lòng chứ nói chi tui...
- K... kh... khô... n...
- Sao hả anh? - Linh chớp chớp mắt ra vẻ thích thú
- Ứ... aaa... thôi được rồi - sau bao tháng ngày vẫn bị khuất phục bởi chiêu này, lợi hại quá. Kệ, mốt mình đi tập ánh mắt con chó, xin gì mà không được
Trở lại hiện tại...
- Hello?
- Đang làm gì vậy sếp?
- Đang tập đàn hi hi... -giọng Linh tinh nghịch
- Đàn gì?
- Piano.
- Ồ... anh cũng đang tập chơi đàn.
- Hả? Anh tập piano hả?
- Không.
- Chứ đàn gì? - Linh tò mò
- Đàn... hí... hí... hí
... bà
- Chơi đàn... bà? - Linh ngây ngô
Rồi như chợt hiểu ra, em hét thẳng vào điện thoại:
- Đàn bà cái đầu anh! Anh mà léng phéng với con nào là chết với tui!!!
Điếc luôn lỗ nhĩ... tui cứ ừ ừ, không biết đường đâu mà lần. Làm một tràng chừng mười phút, Linh bắt đầu dịu lại.
- Mốt hông có nói bậy nữa nghe chưa?
- Dạ... em lạy sếp - tui nhăn nhó
- Thích nói bậy, cho bỏ cái tật - Linh nguýt dài
Nói chuyện chán chê, tui đi tắm. Tối, chị Hạnh tới chở tui đi ăn. Làm một tô bún bò Huế, no óc ách.
#*#*# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #*#*#
Về nhà nằm chổng vó ra vọc điện thoại. Mai là đi học rồi, không biết làm sao nữa. Nghĩ ngợi miên mang rồi thiếp đi lúc nào không hay.Sáng dậy, trời teo muri, cầm điện thoại lên, tin nhắn chúc ngủ ngon của Linh. Giờ mới thấy mình vô tâm quá.
Thay đồ xong rồi ngồi chờ bà chị, tận 8h20 mới học. Bảy giờ rưỡi chị Hạnh tới. Tót lên xe, ngồi một lúc thì sực nhớ ra chuyện lúc nãy, nhắn ngay cho Linh cái tin chào buổi sáng.
Ngôi trường mới dần dần hiện ra, nó không lớn lắm, nằm trong khuôn viên của nhà thờ. Trường tư nhân, lại theo đạo, có lẽ sẽ không mấy khó khăn để hòa nhập.
- Để chị dẫn em vô - Chị Hạnh dừng xe
- Thôi chị, em tự đi được rồi - tui thoái thác
- Nghe lời chị, ngày đầu đi học mà.
Nói đoạn chị xuống xe, đi chung với tui vô trường. Trường này gộp chung từ lớp 1 tới lớp 12, nhưng chỉ có lác đác hơn trăm học sinh.
- Nè, nhớ locker của em ở chỗ nào không? - chị hỏi
- À, ngay đây nè chị - tui chỉ tay về phía phòng ăn.
- Ừ, vậy thôi chị về á nha - chị Hạnh cười
- Dạ, he.
Rồi chị bước đi, tui một mình đứng trước phòng ăn, học sinh đứng lóc nhóc ở locker lấy đồ. Bước vào, hàng ngàn cặp mắt (phóng đại 1 chút) nhìn về phía tui như muốn ăn tươi nuốt sống. "Thôi, chết *beep* tui rồi"
- Ê nhóc!
Đang đứng như trời trồng thì có đứa vỗ vai tui, giật bắn người.
- Hả? - tui ngơ ngơ
Một thằng trung người, không to con lắm, không mập, không ốm, không trắng, không đen, để tóc Hàn Quốc hiện ra trước mắt tui.
- Học sinh mới hả? - nó hỏi
- Ờ.
- Lớp mấy?
- Mười một.
- Tên gì?
- T.
- Ừm, có gì thì chú cứ kêu anh, lát nữa anh dẫn đi cho biết lớp.
- Ơ... ờ...
Rồi thằng chả quay ra thông báo với "Hội người Việt":
- Ê, học sinh mới nha, Việt Nam nữa này!
- Ố ồ... cứ tưởng Trung Quốc!- tụi nó "ồ" lên
Bộ nhìn tao giống Tung Của lắm hay sao?
. Đứng đực ra đó như thằng bựa nhân.
Mười phút sau...
- Ê, tí nữa chú học cái gì?
- Ơ, ờm, tiết đầu... Bible??? - tui nhăn nhó ngó cái lịch học. Học kinh thánh là học cái giống gì?
- Ừ, đi theo anh - thằng chả ra hiệu cho tui
- Anh tên gì? - vừa đi, tui vừa tranh thủ bắt chuyện
- Vinh.
- Ồ, qua đây học lâu chưa?
- Cũng được mấy năm rồi.
Tới cửa lớp, ông Vinh dặn tui:
- Lát nữa, không biết lớp thì hỏi cái thằng đầu quắn quắn đeo kính cận đó, nó chỉ cho - Vinh chỉ tay vào phía trong lớp.
- Ok, cảm ơn anh.
Bước vô lớp, mấy chục cặp mắt nhìn tui, đủ các nước, trong đó phần đông là Việt Nam. Ngơ ngáo bước tới cái bàn trống, để cặp sách xuống, ngồi vào chỗ thì:
- Này, chỗ của mình - có giọng thánh thót phía sau lưng tui.
- Hả? - tui quay ngoắc lại.
- Chỗ của mình.
Cô bé mang cái kính Nobita, để tóc đuôi gà, hai tay cầm cái balô mèo Kitty, nhìn xinh ơi là xinh
- Này, nhìn gì vậy?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN