Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
[##download## Tải truyện này về đọc Offline]
Tác giả: Tại Hạ
Nghệ thuật theo tao là những thứ vô hình mang lại cảm xúc cho con người, có thể là vui sướng hoặc khổ đau. Do vậy dù là âm nhạc, văn học, hội họa, diễn xuất hay loại hình nào đi nữa mục đích cuối cùng cũng là mang lại cảm xúc cho người khác, tương ứng ở đây là thính giả, độc giả, khán giả.... Nghệ sĩ là người đóng vai trò truyền tải cảm xúc ấy và xét theo quan điểm nghệ thuật thì người nào truyền tải được nhiều cảm xúc nhất thì mới được coi là thành công. Muốn có thành công ấy phải dựa vào năng khiếu, và đam mê, cái sự đam mê đó sẽ khiến cho người ta theo đuổi nghệ thuật, rèn luyện năng khiếu và dẫn đến thành công.
Xã hội ngày nay một số nghệ sĩ tao thấy đéo phải nghệ sĩ, có khi chỉ được gọi là kẻ sĩ là cùng. Những kẻ sĩ này có thể có năng khiếu, nhưng mà thiếu đam mê. Chính vì thiếu đam mê nên cái mục đích hoạt động nghệ thuật đi sai hướng, và cái sự rèn luyện cũng không đúng. Giả như ca sỹ thay vì rèn dũa chất giọng thì lại chú trọng đi tập gym rồi khoe mông khoe ngực...
Tao có quen một em gái 9x. Quen trong một lần đi du lịch, Khách sạn tổ chức gala diner chung, ẻm lên hát, hay, phải nói là như ca sĩ, ngoại hình sáng, nét mặt biểu cảm theo ca từ. Có thể đánh giá 9x là rất có năng khiếu nghệ thuật. Tao là người đầu tiên nhúp mấy bông hoa để bàn để lên tặng ẻm. Rồi hết nửa chương trình gala thì tao bỏ, vì nghe 9x hát xong thì vài tiết mục sau thực sự nhạt. Lang thang ra biển đi lòng vòng chờ đến khuya để ăn nhậu với bọn bạn như đã hẹn, cái kiểu nhậu đêm ở biển ngồi nghe sóng vỗ uống ly rượu cay cũng thú lắm. Biển vắng và tối, đi tí thì mỏi chân thôi lại quay về khách sạn tìm mấy nhóm đánh bài để kiếm chác tí. Lúc đến thang máy thì thấy 9x đã đang đứng đợi thang rồi, ko ngại ngần gì mà chào hỏi làm quen và khen ngợi mấy câu. 9x cười duyên dáng. Vào thang máy thì em nhấn tầng 7, tao tận tầng 15, thầm tiếc vì quãng đường đi chung quá ngắn, ko đủ thời gian để thực hiện kỹ năng khua môi múa mép, đành đánh bạo rủ lên tầng anh chơi ngắm biển, phòng anh view đẹp lắm. 9x lại cười kêu em mệt, về phòng nghỉ ngơi. Cố chai mặt hỏi ẻm ở phòng nào, may là em cũng nói. Lên phòng nằm hút xong điếu thuốc thì tao lấy điện thoại bàn ra gọi, bảo lễ tân cho nối máy với phòng 9x. OK, có người bắt máy, đúng giọng ẻm. Bắt đầu chương trình dưa lê dưa chuột, hỏi đủ thứ trên đời, kinh nghiệm là cứ 3 câu nói tào lao thì lại 1 câu khen, ẻm sướng, đứa đéo nào chả thích khen. Ẻm mới ra trường, học về mảng thiết kế cái gì đó, cũng thích ca hát lắm và từng đi thi 1 2 lần mấy cuộc thi ca hát cấp độ bé bé, đạt được giải ấn tượng. Nhưng ẻm kêu ko dám theo đuổi đam mê, sợ cuộc sống thị phi. Nói chuyện chừng hơn 30p tao bảo muốn nghe giọng em hát lần nữa, chỗ anh có mang đàn guitar đi, em lên đây làm bài, anh đàn em hát cho vui. Ẻm khúc khích kêu thôi, ngại lắm. Đệt, ngại cl, hót thêm vài câu nữa, ẻm bảo vầng, anh phòng nào nhỉ...
Tao thuần khiết là muốn gặp mặt nói chuyện và để nghe ẻm hát thêm bài nữa bằng miệng thật, giọng thật chứ ko phải qua bộ loa đài lúc gala. Chờ khoảng 10p thì có chuông cửa, tao ra mở, thấy gương mặt quen khi nãy và thêm cả một nàng nữa, ấn tượng luôn với cái khuyên mũi và quả ngực trắng bóc do mặc áo 2 dây. 9x kêu đây là bạn đồng nghiệp, ở chung phòng khách sạn với em, bạn này thích nghe đàn guitar lắm ý. Tao gật gù mời 2 ẻm vào phòng, kéo rèm cửa sổ hết cho view đẹp, đm, đẹp ban ngày thôi chứ ban đêm thì biển tối mịt, đen xì, có beep gì mà nhìn. Tao mở tủ lạnh thấy có vài chai nước, cầm ra mời, tự bảo luôn là bọn nó tập trung đi đánh bài hết nên lần nào đi du lịch với công ty thì anh cũng một mình một phòng. Hỏi han trò chuyện công ty, công việc, công cuộc, công năng đặc dị các thứ, chả đả động đéo gì đến việc đàn hát. Xong rồi thì ẻm khuyên mũi cũng mở mồm bảo anh đàn bài gì đi. Ừ thì đàn, đàn này là của thằng công ty mang đi, hẹn nhau đêm ra biển nhậu, nghe bập bùng vách núi tiến đàn pha tiếng sóng cho lãng mạn. Vkl, giờ chắc các bố cháu vẫn đang say sưa J Q K. Tao dạo dạo tí, cơ bản lâu nay ko sờ vào đàn, may là tháng trước có lôi ra nghịch bài đéo gì tình yêu là thế đôi khi chịch chọt u mê... Tự đàn, tự hát, chiếm mẹ nó sân khấu của em 9x luôn. Để ý thấy ẻm nhìn ra biển, đăm chiêu, ra chừng nhập tâm lắm. Em khuyên thì cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm tao phát, xong lại ẳng ẳng đôi câu hát theo, giọng như vịt đực. Hết bài, tao bảo 9x em hát bài nào đi anh bật bông theo. Ẻm lắc đầu cười kêu thôi, ko dám múa rìu qua mắt thợ nữa đâu. Mẹ, khách sáo quá. Đúng lúc đó thì điện thoại tao reo, liếc nhìn đồng hồ, 23h rồi. Là mấy thằng đồng nghiệp gọi, nó bảo xuống đi tìm chỗ nhậu anh ơi, tao bảo cứ tìm chọn chỗ xong thì gọi, đéo gì tìm cũng phải hò nhau. 2 ẻm thấy tao vậy thì hỏi muộn rồi anh mới bắt đầu đi chơi ấy hả. Ý nghĩ thoáng qua, tao tiện mồm rủ luôn 2 em xuống nhậu cùng bọn anh, ra nghe biển hát, em hát. 2 cháu nhìn nhau như dò xét. Em khuyên bỗng đứng dậy nói em buồn ngủ, về phòng trước, miệng nói, chân đi, ẻm biến mất như một hơi rắm gió.
Còn lại ca sĩ 9x, ko ý kiến gì tức là đồng ý. Tao bắt đầu chém gió về nghệ thuật, về năng khiếu, về đam mê, tao bảo tao là người có năng khiếu nhưng thiếu đam mê nên không đi theo con đường nghệ thuật nổi mặc dù cũng thích lắm. Tao bắt đầu nói phét động viên ẻm nên theo đuổi con đường nghệ thuật nếu ko phí phạm tài năng, khen em hết lời nào là giọng cao, trong, ngoại hình đẹp, chả mấy mà nổi tiếng. Ko biết phải do tao hơi quá lời hay ko mà tao cảm thấy suy nghĩ của em bắt đầu động đậy.
Mấy thằng beep đi tìm quán nhậu kiểu gì mãi ko thấy gọi lại, ngó đồng hồ 23h30 rồi, sốt ruột, cua mề với ẻm quá. Đang định lấy điện thoại gọi thì 9x kêu thôi muộn rồi, em về ngủ, mai đoàn em về Hà Nội rồi. Đoàn tao thì ngày kia mới về, ko chần chừ mà xin số điện thoại và fb ẻm luôn. Ẻm về, tao cũng kẹc thèm đi nhậu nhẹt gì nữa, nằm ôm điện thoại mò fb ẻm, kết bạn và được accept luôn. Vuốt vuốt xem ảnh ọt 1 lúc, nhìn trên ảnh ngon ngọt hơn ngoài nhiều, cũng thấy toàn ảnh sang chảnh nọ kia. Bắt đầu nhắn tin đò đưa, thế beep nào đò đi xa quá đến mẹ hơn 2h sáng, kết quả là thuyết phục ẻm ở lại thêm hôm nữa, hôm sau đi xe về cùng đoàn tao cũng được...
Thế đéo nào khi chém gió thì nghĩ nhất quyết phải chèo kéo ẻm ở lại, khi ẻm đồng ý ở lại rồi lại thấy sai sai. Tặc lưỡi kệ mẹ, trên văn vở thì là ẻm tự thuê phòng thêm 1 đêm nhưng phòng tao ở một mình thì thuê thêm làm beep gì cho phí. Sáng hôm sau ngủ 9h mới dậy. Mò điện thoại thấy tin nhắn anh dậy chưa từ 7h. Tao nhắn lại luôn là ngủ quên giờ mới dậy. 1 lúc mới thấy ẻm phản hồi là thôi, ẻm đổi ý ko ở lại nữa, ẻm đang đi chợ cùng bạn, trưa ăn xong sẽ về luôn. Đệt, đúng là đàn bà, thôi cũng chả giữ nhiều làm gì, tao bảo đi chợ về thì đi cafe tí nhé, ẻm vâng, còn gửi ảnh chụp góc độ từ trên xuống lộ quả quần sooc, đùi trắng, chân đi tông sơn móng chân đủ màu kèm dòng chữ huhu, nắng quá đen hết chân em rồi. Vl, nghe có vẻ nhõng nhẽo, tao bèn đong lại câu là tí về anh kiểm tra xem, nếu đen thật anh làm trắng cho nhé, hihi. Ẻm gửi lại hình lè lưỡi.
Mẹ, nắng này đi biển đúng là chỉ được tí buổi sáng với tí buổi chiều, thời gian còn lại đéo biết làm gì. Đang ngồi ngâm nghê điếu thuốc thì có tin nhắn alo, anh ơi. Là 9x nhắn, tao trả lời anh đây, ẻm kêu có việc này ngại quá. Tao nghĩ ngại đéo gì, hay là đi chợ thiếu tiền. Tao nhắn lại bảo có gì mà ngại, nói ra đi. Ẻm hihi, em cùng đứa bạn đi mua đồ mà lỡ mua hơi nhiều, tại mấy người nhờ mua hộ, thiếu mất gần 2tr, anh cho em mượn được ko rồi về HN em trả ạ. Tao ok. Tin tưởng, 2 tr cũng ko phải quá nhiều, tao bảo em đọc số tk anh chuyển luôn, ẻm lại kêu ko mang thẻ, anh qua đây được ko anh, cách khách sạn có 2km thôi. Đm, được rồi. Xách dái xuống gọi xe ôm đi, ra đến nới thấy 2 thím vẫn đứng chỉ trỏ ở hàng tôm hùm. Thấy tao ra, 9x cười toe duyên lắm. Ẻm chọn tôm hùm xong, tao trả tiền, kém 6 chục thì tròn 2 triệu, tao còn bê thùng xốp hộ, gọi xe điện và đưa 2 nàng về khách sạn...Run rủi thế beep nào phòng ẻm hỏng điều hòa, tao bảo lên phòng tao ngồi đỡ. Dắt ẻm lên, ban ngày đúng là phòng tao view biển đẹp thật, nhìn biển vắng, sóng vỗ, vui mắt phết. Trò chuyện dăm câu, tao lại gạ ẻm ở lại chơi thêm hôm nữa, ẻm bảo thôi, nắng lắm, đen hết da em rồi. Tao lùa ánh mắt xuống đùi, đùa đùa cợt cợt tí là đâu để anh xem có đen ko nào, nói xong tiến lại gần, giả vờ cúi mặt thấp xuống để nhìn cho rõ...Mịn vl...
Có 2 triệu tiền cho ẻm vay khi nãy thấy có gì đó gần gũi hơn. Tao mạnh dạn đưa tay xoa nhẹ vào đùi ẻm phát, thấy ẻm im lặng vai giây rồi mới rụt lại một cách không tự nhiên lắm. Phản ứng chậm như thế không giống phản xạ vô điều kiện mà giống như cố tình rụt lại do mệnh lệnh từ đầu óc truyền xuống hơi chậm. Tao đứng dậy, nhìn ra biển, đưa tay chỉ chỉ ra xa về phía biển, tao hỏi em nhìn kìa. 9x nheo mắt nhìn theo phía tay tao chỉ hỏi gì thế anh, tao hỏi lại nhìn đi, ko thấy gì à, ẻm lại chăm chăm nhìn theo. Tao đưa tay còn lại khoác vai ẻm kéo sát về người tao rồi bảo đây, nhìn thay hướng tay anh chỉ, tao đưa tay chỉ linh tinh rồi từ từ chỉ vào mặt tao, ẻm quay đầu theo hướng tay, khi đó mặt tao và mặt ẻm đã sát nhau tao mới khẽ nói, nhìn anh đi... 4 mắt nhìn nhau, môi hờ hững hé...Hôn, hôn, mẹ kiếp, vừa được 5 giây, tay chưa kịp đưa lên làm gì thì điện thoại ẻm chuông oang oang. Ẻm móc điện thoại ra, tao quay mặt nhìn về biển, tỉnh bơ như chưa có chuyện gì. Ẻm nghe máy, hình như là bạn ẻm gọi xuống ăn cơm. Thế là hụt. Ẻm chào rồi lượn, ẻm kêu mai anh về HN thì em qua trả tiền...
Thỉnh thoảng thế, cuộc sống vẫn gặp những thứ tình cảm thoáng qua nhưng cũng đầy thú vị, đéo hiểu sao trong lòng lại hồi hộp về cuộc hẹn ngày mai. Nghĩ thế thành ra không mặn mà lắm với biển nữa, chỉ tập trung ăn nhiều đồ hải sản để phòng bị, chuẩn bị năng lượng, biết đâu mai lại phải dùng đến.
Rồi cũng về Hà Nội. Lần đầu tiên đi du lịch về mà thấy người khỏe khoắn, không như các lần trước du lịch xong về mệt ngoài không khác gì đi lao động, vì toàn nhậu nhẹt sáng tới chiều, đêm lại thức đánh bài. Trên xe về tao đã hí hoáy nhắn tin cho 9x suốt, ẻm hẹn gặp từ 6h chiều vì ẻm bảo tối em phải đi học thêm tiếng anh cái beep gì ko biết. Tao bảo vậy để em đi học về thì gặp cũng được, ẻm lại kêu đi học xong lại bận sinh nhật bạn nữa. Đệt. Tao bảo vậy thôi chuyển khoản cho anh. Ẻm lại kêu muốn gặp để cảm ơn nữa. Mẹ nó, lắm chuyện vl, thôi được, đéo hiểu kiểu gì cho vay tiền thì phải cầm ra tận nơi, lấy tiền cũng phải đến tận chỗ.Thời đại 4.5 rồi mà mất công quá. Tặc lưỡi chép miệng tự nhủ rằng thôi coi như vì nghệ thuật vậy...
Đệt, tao đến đúng địa chỉ hẹn, thế đéo nào lại là khách sạn mới vl, đoán rằng mình nhớ nhầm hoặc ẻm nhớ nhầm, lấy điện thoại ra gọi cho ẻm, ẻm bảo anh lên phòng xxx đi, đầu bùi, cẩn thận thế, trả tiền mà cứ như giao dịch đen không bằng. Tao vào chào thằng lễ tân bảo anh lên phòng X có bạn chờ có việc. Thằng lễ tân nhoẻn cười bảo mời anh, nhìn nụ cười gian gian của nó tao hơi chột dạ, kiểu như nó bảo bạn với việc cccc. Lên phòng, gõ cửa, có tiếng bên trong vọng ra kêu anh vào đi, chờ em xíu. Tao đẩy cửa vào, nghe tiếng nước chảy róc rách, xuyên qua lớp kính mờ mờ thấy 1 thân hình nữ nhân nude 100%. Tội đéo gì chả đứng xem, vài phút sau thấy bóng dáng ấy cuốn khăn tắm và bước ra. Là 9x. Nghệ thuật, thật là nghệ thuật, ý tao là cái cách cuốn khăn rất nghệ thuật, nửa kín, nửa hở, đầy khiêu khích. Tao quay mặt đi hỏi sao vào đây làm gì, đương nhiên đến giờ thì tao hiểu mang máng ý của ẻm rồi, đm, định trả nợ bằng cách này thì hỏng. 9x ngồi xuống giường nói nhẹ, hôm trước dang dở lỡ nhịp, khó chịu không anh...Bình thường em đi toang 5 củ, anh đẹp trai, hát hay nên em ưu tiên đấy, hihi. ĐM, hóa ra là phều, ngửa bài thế này thật là đột ngột quá. Tao nghĩ thầm bố có thừa tiền đâu mà đi chơi phều, xem séc quay tay cho nó nhanh, vẫn là rùng mình cái giống nhau thôi mà. Gãi đầu gãi tai giả vờ e thẹn bảo anh thích những thứ thiên về nghệ thuật, anh ko thích những thứ xô bồ, hay là hôm nay em ko mang tiềng thì khi khác em trả anh cũng được nhé. Nói xong quay đi lưng đi về. Hình như gương mặt phía sau đang ngỡ ngàng hết sức thì phải.
Sau hôm đó tao ko liên hệ gì, vì như bọn mày biết tao ko hề thích phều. Nhưng nợ là nợ, tao ý định để thư thư vài bữa mà ko thấy ẻm ý kiến thì tao sẽ hỏi, tiền chứ có phải rác đâu. Khoảng hơn 1 tuần sau thì thấy ẻm nhắn tin, ẻm bảo anh cho stk đi em trả. Cho ngay, 5 phút sau thấy ting ting. Em này thao tác nhanh đấy, đọc tin nhắn báo + 20 triệu, vl, ẻm chuyển nhầm chắc. Tao nhắn tin là em vừa chuyển nhầm 20 củ ý, cho anh xin nhé. 1 lúc sau mới thấy phản hồi à ơ chết, ko để ý, anh chuyển lại cho em. Tao gửi hình mặt dê xồm rồi bảo bình thường anh cũng toàn đi giá 18 triệu thôi, với em anh cũng ko giảm giá đâu, có chăng là bonus thêm cho nửa tiếng. Ẻm im lặng:))
Mãi đến đêm muộn hôm đó 9x mới nhắn. Em vừa đi vị khách cuối ngày về, làm tình cũng như làm nghệ thuật anh ạ, Em có một thắc mắc hỏi anh, em có năng khiếu hình thể, có sự rèn rũa về kỹ năng, giờ chỉ cần thêm đam mê nữa thì cũng được coi là làm nghệ thuật phải ko anh, ý em là nghệ thuật tình dục ấy, khi đó em có được coi là nghệ sĩ làm tình không anh. Người ta bếu mic gọi là ca sĩ, em bếu bều ko biết gọi cái cái gì sĩ anh nhỉ. Dường như tin nhắn của em gửi đi trong cơn say thì phải, tao suy nghĩ mãi vẫn chưa trả lời được...
Tác giả: Tại Hạ
Nghệ thuật theo tao là những thứ vô hình mang lại cảm xúc cho con người, có thể là vui sướng hoặc khổ đau. Do vậy dù là âm nhạc, văn học, hội họa, diễn xuất hay loại hình nào đi nữa mục đích cuối cùng cũng là mang lại cảm xúc cho người khác, tương ứng ở đây là thính giả, độc giả, khán giả.... Nghệ sĩ là người đóng vai trò truyền tải cảm xúc ấy và xét theo quan điểm nghệ thuật thì người nào truyền tải được nhiều cảm xúc nhất thì mới được coi là thành công. Muốn có thành công ấy phải dựa vào năng khiếu, và đam mê, cái sự đam mê đó sẽ khiến cho người ta theo đuổi nghệ thuật, rèn luyện năng khiếu và dẫn đến thành công.
Xã hội ngày nay một số nghệ sĩ tao thấy đéo phải nghệ sĩ, có khi chỉ được gọi là kẻ sĩ là cùng. Những kẻ sĩ này có thể có năng khiếu, nhưng mà thiếu đam mê. Chính vì thiếu đam mê nên cái mục đích hoạt động nghệ thuật đi sai hướng, và cái sự rèn luyện cũng không đúng. Giả như ca sỹ thay vì rèn dũa chất giọng thì lại chú trọng đi tập gym rồi khoe mông khoe ngực...
Tao có quen một em gái 9x. Quen trong một lần đi du lịch, Khách sạn tổ chức gala diner chung, ẻm lên hát, hay, phải nói là như ca sĩ, ngoại hình sáng, nét mặt biểu cảm theo ca từ. Có thể đánh giá 9x là rất có năng khiếu nghệ thuật. Tao là người đầu tiên nhúp mấy bông hoa để bàn để lên tặng ẻm. Rồi hết nửa chương trình gala thì tao bỏ, vì nghe 9x hát xong thì vài tiết mục sau thực sự nhạt. Lang thang ra biển đi lòng vòng chờ đến khuya để ăn nhậu với bọn bạn như đã hẹn, cái kiểu nhậu đêm ở biển ngồi nghe sóng vỗ uống ly rượu cay cũng thú lắm. Biển vắng và tối, đi tí thì mỏi chân thôi lại quay về khách sạn tìm mấy nhóm đánh bài để kiếm chác tí. Lúc đến thang máy thì thấy 9x đã đang đứng đợi thang rồi, ko ngại ngần gì mà chào hỏi làm quen và khen ngợi mấy câu. 9x cười duyên dáng. Vào thang máy thì em nhấn tầng 7, tao tận tầng 15, thầm tiếc vì quãng đường đi chung quá ngắn, ko đủ thời gian để thực hiện kỹ năng khua môi múa mép, đành đánh bạo rủ lên tầng anh chơi ngắm biển, phòng anh view đẹp lắm. 9x lại cười kêu em mệt, về phòng nghỉ ngơi. Cố chai mặt hỏi ẻm ở phòng nào, may là em cũng nói. Lên phòng nằm hút xong điếu thuốc thì tao lấy điện thoại bàn ra gọi, bảo lễ tân cho nối máy với phòng 9x. OK, có người bắt máy, đúng giọng ẻm. Bắt đầu chương trình dưa lê dưa chuột, hỏi đủ thứ trên đời, kinh nghiệm là cứ 3 câu nói tào lao thì lại 1 câu khen, ẻm sướng, đứa đéo nào chả thích khen. Ẻm mới ra trường, học về mảng thiết kế cái gì đó, cũng thích ca hát lắm và từng đi thi 1 2 lần mấy cuộc thi ca hát cấp độ bé bé, đạt được giải ấn tượng. Nhưng ẻm kêu ko dám theo đuổi đam mê, sợ cuộc sống thị phi. Nói chuyện chừng hơn 30p tao bảo muốn nghe giọng em hát lần nữa, chỗ anh có mang đàn guitar đi, em lên đây làm bài, anh đàn em hát cho vui. Ẻm khúc khích kêu thôi, ngại lắm. Đệt, ngại cl, hót thêm vài câu nữa, ẻm bảo vầng, anh phòng nào nhỉ...
Tao thuần khiết là muốn gặp mặt nói chuyện và để nghe ẻm hát thêm bài nữa bằng miệng thật, giọng thật chứ ko phải qua bộ loa đài lúc gala. Chờ khoảng 10p thì có chuông cửa, tao ra mở, thấy gương mặt quen khi nãy và thêm cả một nàng nữa, ấn tượng luôn với cái khuyên mũi và quả ngực trắng bóc do mặc áo 2 dây. 9x kêu đây là bạn đồng nghiệp, ở chung phòng khách sạn với em, bạn này thích nghe đàn guitar lắm ý. Tao gật gù mời 2 ẻm vào phòng, kéo rèm cửa sổ hết cho view đẹp, đm, đẹp ban ngày thôi chứ ban đêm thì biển tối mịt, đen xì, có beep gì mà nhìn. Tao mở tủ lạnh thấy có vài chai nước, cầm ra mời, tự bảo luôn là bọn nó tập trung đi đánh bài hết nên lần nào đi du lịch với công ty thì anh cũng một mình một phòng. Hỏi han trò chuyện công ty, công việc, công cuộc, công năng đặc dị các thứ, chả đả động đéo gì đến việc đàn hát. Xong rồi thì ẻm khuyên mũi cũng mở mồm bảo anh đàn bài gì đi. Ừ thì đàn, đàn này là của thằng công ty mang đi, hẹn nhau đêm ra biển nhậu, nghe bập bùng vách núi tiến đàn pha tiếng sóng cho lãng mạn. Vkl, giờ chắc các bố cháu vẫn đang say sưa J Q K. Tao dạo dạo tí, cơ bản lâu nay ko sờ vào đàn, may là tháng trước có lôi ra nghịch bài đéo gì tình yêu là thế đôi khi chịch chọt u mê... Tự đàn, tự hát, chiếm mẹ nó sân khấu của em 9x luôn. Để ý thấy ẻm nhìn ra biển, đăm chiêu, ra chừng nhập tâm lắm. Em khuyên thì cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm tao phát, xong lại ẳng ẳng đôi câu hát theo, giọng như vịt đực. Hết bài, tao bảo 9x em hát bài nào đi anh bật bông theo. Ẻm lắc đầu cười kêu thôi, ko dám múa rìu qua mắt thợ nữa đâu. Mẹ, khách sáo quá. Đúng lúc đó thì điện thoại tao reo, liếc nhìn đồng hồ, 23h rồi. Là mấy thằng đồng nghiệp gọi, nó bảo xuống đi tìm chỗ nhậu anh ơi, tao bảo cứ tìm chọn chỗ xong thì gọi, đéo gì tìm cũng phải hò nhau. 2 ẻm thấy tao vậy thì hỏi muộn rồi anh mới bắt đầu đi chơi ấy hả. Ý nghĩ thoáng qua, tao tiện mồm rủ luôn 2 em xuống nhậu cùng bọn anh, ra nghe biển hát, em hát. 2 cháu nhìn nhau như dò xét. Em khuyên bỗng đứng dậy nói em buồn ngủ, về phòng trước, miệng nói, chân đi, ẻm biến mất như một hơi rắm gió.
Còn lại ca sĩ 9x, ko ý kiến gì tức là đồng ý. Tao bắt đầu chém gió về nghệ thuật, về năng khiếu, về đam mê, tao bảo tao là người có năng khiếu nhưng thiếu đam mê nên không đi theo con đường nghệ thuật nổi mặc dù cũng thích lắm. Tao bắt đầu nói phét động viên ẻm nên theo đuổi con đường nghệ thuật nếu ko phí phạm tài năng, khen em hết lời nào là giọng cao, trong, ngoại hình đẹp, chả mấy mà nổi tiếng. Ko biết phải do tao hơi quá lời hay ko mà tao cảm thấy suy nghĩ của em bắt đầu động đậy.
Mấy thằng beep đi tìm quán nhậu kiểu gì mãi ko thấy gọi lại, ngó đồng hồ 23h30 rồi, sốt ruột, cua mề với ẻm quá. Đang định lấy điện thoại gọi thì 9x kêu thôi muộn rồi, em về ngủ, mai đoàn em về Hà Nội rồi. Đoàn tao thì ngày kia mới về, ko chần chừ mà xin số điện thoại và fb ẻm luôn. Ẻm về, tao cũng kẹc thèm đi nhậu nhẹt gì nữa, nằm ôm điện thoại mò fb ẻm, kết bạn và được accept luôn. Vuốt vuốt xem ảnh ọt 1 lúc, nhìn trên ảnh ngon ngọt hơn ngoài nhiều, cũng thấy toàn ảnh sang chảnh nọ kia. Bắt đầu nhắn tin đò đưa, thế beep nào đò đi xa quá đến mẹ hơn 2h sáng, kết quả là thuyết phục ẻm ở lại thêm hôm nữa, hôm sau đi xe về cùng đoàn tao cũng được...
Thế đéo nào khi chém gió thì nghĩ nhất quyết phải chèo kéo ẻm ở lại, khi ẻm đồng ý ở lại rồi lại thấy sai sai. Tặc lưỡi kệ mẹ, trên văn vở thì là ẻm tự thuê phòng thêm 1 đêm nhưng phòng tao ở một mình thì thuê thêm làm beep gì cho phí. Sáng hôm sau ngủ 9h mới dậy. Mò điện thoại thấy tin nhắn anh dậy chưa từ 7h. Tao nhắn lại luôn là ngủ quên giờ mới dậy. 1 lúc mới thấy ẻm phản hồi là thôi, ẻm đổi ý ko ở lại nữa, ẻm đang đi chợ cùng bạn, trưa ăn xong sẽ về luôn. Đệt, đúng là đàn bà, thôi cũng chả giữ nhiều làm gì, tao bảo đi chợ về thì đi cafe tí nhé, ẻm vâng, còn gửi ảnh chụp góc độ từ trên xuống lộ quả quần sooc, đùi trắng, chân đi tông sơn móng chân đủ màu kèm dòng chữ huhu, nắng quá đen hết chân em rồi. Vl, nghe có vẻ nhõng nhẽo, tao bèn đong lại câu là tí về anh kiểm tra xem, nếu đen thật anh làm trắng cho nhé, hihi. Ẻm gửi lại hình lè lưỡi.
Mẹ, nắng này đi biển đúng là chỉ được tí buổi sáng với tí buổi chiều, thời gian còn lại đéo biết làm gì. Đang ngồi ngâm nghê điếu thuốc thì có tin nhắn alo, anh ơi. Là 9x nhắn, tao trả lời anh đây, ẻm kêu có việc này ngại quá. Tao nghĩ ngại đéo gì, hay là đi chợ thiếu tiền. Tao nhắn lại bảo có gì mà ngại, nói ra đi. Ẻm hihi, em cùng đứa bạn đi mua đồ mà lỡ mua hơi nhiều, tại mấy người nhờ mua hộ, thiếu mất gần 2tr, anh cho em mượn được ko rồi về HN em trả ạ. Tao ok. Tin tưởng, 2 tr cũng ko phải quá nhiều, tao bảo em đọc số tk anh chuyển luôn, ẻm lại kêu ko mang thẻ, anh qua đây được ko anh, cách khách sạn có 2km thôi. Đm, được rồi. Xách dái xuống gọi xe ôm đi, ra đến nới thấy 2 thím vẫn đứng chỉ trỏ ở hàng tôm hùm. Thấy tao ra, 9x cười toe duyên lắm. Ẻm chọn tôm hùm xong, tao trả tiền, kém 6 chục thì tròn 2 triệu, tao còn bê thùng xốp hộ, gọi xe điện và đưa 2 nàng về khách sạn...Run rủi thế beep nào phòng ẻm hỏng điều hòa, tao bảo lên phòng tao ngồi đỡ. Dắt ẻm lên, ban ngày đúng là phòng tao view biển đẹp thật, nhìn biển vắng, sóng vỗ, vui mắt phết. Trò chuyện dăm câu, tao lại gạ ẻm ở lại chơi thêm hôm nữa, ẻm bảo thôi, nắng lắm, đen hết da em rồi. Tao lùa ánh mắt xuống đùi, đùa đùa cợt cợt tí là đâu để anh xem có đen ko nào, nói xong tiến lại gần, giả vờ cúi mặt thấp xuống để nhìn cho rõ...Mịn vl...
Có 2 triệu tiền cho ẻm vay khi nãy thấy có gì đó gần gũi hơn. Tao mạnh dạn đưa tay xoa nhẹ vào đùi ẻm phát, thấy ẻm im lặng vai giây rồi mới rụt lại một cách không tự nhiên lắm. Phản ứng chậm như thế không giống phản xạ vô điều kiện mà giống như cố tình rụt lại do mệnh lệnh từ đầu óc truyền xuống hơi chậm. Tao đứng dậy, nhìn ra biển, đưa tay chỉ chỉ ra xa về phía biển, tao hỏi em nhìn kìa. 9x nheo mắt nhìn theo phía tay tao chỉ hỏi gì thế anh, tao hỏi lại nhìn đi, ko thấy gì à, ẻm lại chăm chăm nhìn theo. Tao đưa tay còn lại khoác vai ẻm kéo sát về người tao rồi bảo đây, nhìn thay hướng tay anh chỉ, tao đưa tay chỉ linh tinh rồi từ từ chỉ vào mặt tao, ẻm quay đầu theo hướng tay, khi đó mặt tao và mặt ẻm đã sát nhau tao mới khẽ nói, nhìn anh đi... 4 mắt nhìn nhau, môi hờ hững hé...Hôn, hôn, mẹ kiếp, vừa được 5 giây, tay chưa kịp đưa lên làm gì thì điện thoại ẻm chuông oang oang. Ẻm móc điện thoại ra, tao quay mặt nhìn về biển, tỉnh bơ như chưa có chuyện gì. Ẻm nghe máy, hình như là bạn ẻm gọi xuống ăn cơm. Thế là hụt. Ẻm chào rồi lượn, ẻm kêu mai anh về HN thì em qua trả tiền...
Thỉnh thoảng thế, cuộc sống vẫn gặp những thứ tình cảm thoáng qua nhưng cũng đầy thú vị, đéo hiểu sao trong lòng lại hồi hộp về cuộc hẹn ngày mai. Nghĩ thế thành ra không mặn mà lắm với biển nữa, chỉ tập trung ăn nhiều đồ hải sản để phòng bị, chuẩn bị năng lượng, biết đâu mai lại phải dùng đến.
Rồi cũng về Hà Nội. Lần đầu tiên đi du lịch về mà thấy người khỏe khoắn, không như các lần trước du lịch xong về mệt ngoài không khác gì đi lao động, vì toàn nhậu nhẹt sáng tới chiều, đêm lại thức đánh bài. Trên xe về tao đã hí hoáy nhắn tin cho 9x suốt, ẻm hẹn gặp từ 6h chiều vì ẻm bảo tối em phải đi học thêm tiếng anh cái beep gì ko biết. Tao bảo vậy để em đi học về thì gặp cũng được, ẻm lại kêu đi học xong lại bận sinh nhật bạn nữa. Đệt. Tao bảo vậy thôi chuyển khoản cho anh. Ẻm lại kêu muốn gặp để cảm ơn nữa. Mẹ nó, lắm chuyện vl, thôi được, đéo hiểu kiểu gì cho vay tiền thì phải cầm ra tận nơi, lấy tiền cũng phải đến tận chỗ.Thời đại 4.5 rồi mà mất công quá. Tặc lưỡi chép miệng tự nhủ rằng thôi coi như vì nghệ thuật vậy...
Đệt, tao đến đúng địa chỉ hẹn, thế đéo nào lại là khách sạn mới vl, đoán rằng mình nhớ nhầm hoặc ẻm nhớ nhầm, lấy điện thoại ra gọi cho ẻm, ẻm bảo anh lên phòng xxx đi, đầu bùi, cẩn thận thế, trả tiền mà cứ như giao dịch đen không bằng. Tao vào chào thằng lễ tân bảo anh lên phòng X có bạn chờ có việc. Thằng lễ tân nhoẻn cười bảo mời anh, nhìn nụ cười gian gian của nó tao hơi chột dạ, kiểu như nó bảo bạn với việc cccc. Lên phòng, gõ cửa, có tiếng bên trong vọng ra kêu anh vào đi, chờ em xíu. Tao đẩy cửa vào, nghe tiếng nước chảy róc rách, xuyên qua lớp kính mờ mờ thấy 1 thân hình nữ nhân nude 100%. Tội đéo gì chả đứng xem, vài phút sau thấy bóng dáng ấy cuốn khăn tắm và bước ra. Là 9x. Nghệ thuật, thật là nghệ thuật, ý tao là cái cách cuốn khăn rất nghệ thuật, nửa kín, nửa hở, đầy khiêu khích. Tao quay mặt đi hỏi sao vào đây làm gì, đương nhiên đến giờ thì tao hiểu mang máng ý của ẻm rồi, đm, định trả nợ bằng cách này thì hỏng. 9x ngồi xuống giường nói nhẹ, hôm trước dang dở lỡ nhịp, khó chịu không anh...Bình thường em đi toang 5 củ, anh đẹp trai, hát hay nên em ưu tiên đấy, hihi. ĐM, hóa ra là phều, ngửa bài thế này thật là đột ngột quá. Tao nghĩ thầm bố có thừa tiền đâu mà đi chơi phều, xem séc quay tay cho nó nhanh, vẫn là rùng mình cái giống nhau thôi mà. Gãi đầu gãi tai giả vờ e thẹn bảo anh thích những thứ thiên về nghệ thuật, anh ko thích những thứ xô bồ, hay là hôm nay em ko mang tiềng thì khi khác em trả anh cũng được nhé. Nói xong quay đi lưng đi về. Hình như gương mặt phía sau đang ngỡ ngàng hết sức thì phải.
Sau hôm đó tao ko liên hệ gì, vì như bọn mày biết tao ko hề thích phều. Nhưng nợ là nợ, tao ý định để thư thư vài bữa mà ko thấy ẻm ý kiến thì tao sẽ hỏi, tiền chứ có phải rác đâu. Khoảng hơn 1 tuần sau thì thấy ẻm nhắn tin, ẻm bảo anh cho stk đi em trả. Cho ngay, 5 phút sau thấy ting ting. Em này thao tác nhanh đấy, đọc tin nhắn báo + 20 triệu, vl, ẻm chuyển nhầm chắc. Tao nhắn tin là em vừa chuyển nhầm 20 củ ý, cho anh xin nhé. 1 lúc sau mới thấy phản hồi à ơ chết, ko để ý, anh chuyển lại cho em. Tao gửi hình mặt dê xồm rồi bảo bình thường anh cũng toàn đi giá 18 triệu thôi, với em anh cũng ko giảm giá đâu, có chăng là bonus thêm cho nửa tiếng. Ẻm im lặng:))
Mãi đến đêm muộn hôm đó 9x mới nhắn. Em vừa đi vị khách cuối ngày về, làm tình cũng như làm nghệ thuật anh ạ, Em có một thắc mắc hỏi anh, em có năng khiếu hình thể, có sự rèn rũa về kỹ năng, giờ chỉ cần thêm đam mê nữa thì cũng được coi là làm nghệ thuật phải ko anh, ý em là nghệ thuật tình dục ấy, khi đó em có được coi là nghệ sĩ làm tình không anh. Người ta bếu mic gọi là ca sĩ, em bếu bều ko biết gọi cái cái gì sĩ anh nhỉ. Dường như tin nhắn của em gửi đi trong cơn say thì phải, tao suy nghĩ mãi vẫn chưa trả lời được...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN