Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 2: Cô Tiên
Gã chỉ im lặng khẽ gật đầu. Tưởng rằng cô sẽ bước vào phòng ngờ đâu cô vẫn đứng đó tròn mắt nhìn gã.:ops:- Ơ, em chào anh mà anh không thèm chào em à?
Gã hơi bất ngờ với cô bé liền cất tiếng như một phản xạ.
- Ơ, anh chào em. Cô bé mỉm cười hài lòng bước vào phòng để gã ngồi ngơ ngác trông theo. Gã bỗng bật cười vu vơ mà chẳng hiểu mình cười vì điều gì, là vì cô bé đó chăng. Một lúc sau cô bé đi ra cầm theo chiếc Mic giơ ra trước mặt gã:
- Anhhhhhhh, thay pin cho e.
- Uh, chờ anh tý.
Gã uể oải đứng dậy cầm Mic thay pin rồi trao lại cho cô, nhận lại chiếc Mic cô cười tươi rạng rỡ, gã đờ mặt nhìn cô bé phần vì không hiểu có gì vui mà cô cười, phần vì cô bé có nụ cười đẹp quá, đôi mắt trong veo, hai má phúng phính gã ước gì... :sexy: "Thank you" 2 từ đó kéo gã về thực tại, cô đang bước nhanh vào phòng.
Đêm Hà Nội đã về khuya, tiết trời thu đã bắt đầu chuyển sang se lạnh, ngoài đường giờ này chắc đã vắng vẻ lắm rồi, mọi người chắc đang chăn ấm đệm êm trong giấc ngủ, chờ một ngày mới bắt đầu. Hà Nội là vậy, không ồn ào nhộn nhịp chỉ lặng lẽ như chính hình bóng gã giờ này. Tự nhiên gã thấy một nỗi sầu dâng lên trong lòng, một nỗi buồn không tên mà gã không định hình được, chợt gã thở dài thật não nề.
- Làm gì mà thở dài thế anh giai?
Gã giật mình ngước lên thì thấy cô bé ấy đang đứng trước mặt gã tự hồi nào mà gã không hay.
- Buồn ngủ thì ngáp chứ dài ngắn gì đâu. Gã lảng tránh cố giấu tâm sự trong lòng. Chợt cô bé đi đến ngồi xuống cạnh gã mắt nhìn đâu đó vô định, đôi mắt đó chợt như buồn hẳn đi, buồn mà đẹp, cô bé có đôi mắt thật đẹp.:adore:
Cô bé thình lình quay sang nhìn gã làm gã hơi lúng túng. Cô nheo mắt tinh nghịch nhìn gã:
- Anh nhìn gì em mà kỹ thế, em tự biết mình xinh mà.:gach:
- Vâng, cô thì xinh rồi. Gã bật cười vì cái nhận xét của chính cô bé về mình.
- Anh là nhân viên mới à?
- Uh, anh mới làm được mấy ngày, em tên gì?
- Em tên Tiên.
- Vậy anh gọi em là "cô Tiên" nhé?:beauty:
Tiên cười khúc khích vì tên gọi mới gã đặt cho cô.
Tiên mới 15 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê thuộc tỉnh Phú Thọ. Vì nhà quá nghèo phải bỏ học để đi làm, Tiên theo người xuống Hà Nội kiếm việc, sau khi làm một số công việc vất vã mà lương chẳng đủ sống được một bà chị rủ rê và bắt đầu làm công việc này. Người ta bảo không nghe cave kể chuyện nhưng gã tin Tiên, tin rằng cô nói thật, mà cho dù Tiên nói dối cũng chẳng sao, chẳng ảnh hưởng đến ai vả lại em đâu phải cave:chaymau:. Với gã nghề nào cũng đáng trân trọng cả, họ phải bỏ công sức của mình ra để kiếm tiền, đêm hôm khuya khoắt vẫn lết thân đến phục vụ các anh, gặp người lịch sự thì không nói làm gì, gặp phải những ông khách quái dị thì cũng khốn đốn trăm bề. Cái gì cũng có hai mặt của nó, không nên đánh giá mọi thứ qua cái vẻ bề ngoài.
Gần 3h khách mới ra về, 2 thanh niên đã chếnh choáng say khoác vai 2 em ra khỏi phòng. Tiên quay lại vẫy vẫy tay chào gã, rồi nhanh chóng khuất bóng vào trong thang máy. Gã nhanh chóng một mình vào dọn dẹp phòng, thằng Nam thì đã đi ngủ từ bao giờ, may quá cũng không bẩn lắm vì chỉ có 4 người.
Xong xuôi gã đi về phòng ngủ ngả lưng ra giường, giấc ngủ kéo đến nhanh chóng vì đã quá khuya và mệt, một ngày nữa trôi qua.
Thời gian thấm thoát trôi qua cũng thật nhanh, hơn 1 tháng kể từ khi gã lơ ngơ đặt chân đến cái chốn xô bồ này, gã đã bắt kịp được nhịp sống nơi đây. Từ một thằng sinh viên tỉnh lẽ đến thằng phục vụ quán karaoke mà sao như hai cuộc đời, hai thế giới khác biệt. Lương tháng đầu cộng với cóp nhặt hàng ngày từ tiền boa của khách, tiền cắt đầu các em gái dịch vụ đủ để gã mua cho mình chiếc điện thoại mới, chủ yếu để giải trí giết thời gian cũng như tiện hơn cho việc liên lạc.:look_down:
Vào một buổi chiều tối đầu tháng 11, trời đã vào tiết Đông, gã co ro ngồi ngoài cửa đón khách trong chiếc áo gió mỏng manh làm gã thi thoảng rùng mình mỗi khi có cơn gió nhẹ lướt qua, điện thoại báo có tin nhắn mới. Đó là Em, khá bất ngờ vì Em chủ động liên lạc, đã vài tháng kể từ ngày em xa gã.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN