Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Đây là chuyện tao gặp có thật. Để đổi gió tí cho hết hình ảnh hóa đơn đi. Tao đéo tin về ma mị lắm nhưng cái này là thật.
Tao còn nhớ hồi tao làm công trình ở Bắc Ninh, hồi ấy thỉnh thoảng vẫn phóng xe máy về quê, cứ chiều thứ 6 hết giờ làm là khoác ba lô phi một mạch từ công trường về. Hôm ấy chừng tháng 8, cũng là chiều thứ 6 và cũng định về quê. Thế beep nào nhà thầu lại mời đi ăn, tao từ chối nhưng tay chỉ huy trưởng bảo đi đi vì hôm nay có việc riêng muốn trao đổi với chú, nghe giọng điệu có mùi tiền bạc lộc lá nên bảo ừ đi thì đi. Chỉ có tao và 3 tay bên nhà thầu gồm chỉ huy trưởng, phụ trách cơ điện và 1 tay làm khối lượng thanh toán. Cơ bản là việc bàn về mánh khóe để ăn trộm ăn cắp thôi.
Tao ko tham tiền nhưng cũng chẳng chê nên tỏ thái độ tưng tửng, đại khái nếu lộc lá nhiều mà ít rủi ro cho tao thì tao làm, còn không thì dẹp. Chính vì vậy nên quan điểm 2 bên ko đi đến thống nhất được, giữa buổi nhậu tao xin phép lượn cho đỡ rơi rớt mất mối quan hệ hảo hữu bấy lâu. Khi đó đã cỡ 20h30 rồi, về phòng trọ nằm, ăn uống kiểu dở mồm dở miệng khó chịu phết, no không no, đói không đói, say không say. Ở chỗ trọ quanh đây ko nhiều quán xá như Hà Nội, có đi thì chỉ đi uống cafe mà chả nhẽ lại cafe một mình cũng chán, thôi thì ngủ mẹ đi cho xong rồi sáng mai về quê sớm vậy. Nghĩ là thế nhưng thực tế ko thế, nằm lăn lộn mãi éo ngủ được, đến hơn 22h vùng dậy, rồ rồ xách ba lô quyết định về quê, tối cũng được, có sao đâu, thanh niên sợ đéo gì...
Đường quốc lộ 18 như bọn mày đã biết là một quãng dài vl, đoạn từ QL1 phía Bắc Ninh đi ra điểm đầu là gần sân bay Nội Bài đâu đó cũng phải mấy chục km, chết mẹ cái là chỉ có đoạn qua thành phố Bắc Ninh xong đoạn qua Samsung thì có đèn sáng và đôi chỗ đi xuống dân sinh, đoạn còn lại thậm chí ko có đèn đóm gì, tối mù mịt. Trời đầu tháng, trăng ko có, mây mờ mờ làm cho màu sẫm lại càng thêm tối, tao đi long dong chậm rãi, xác định an toàn là trên hết, ví cũng ko nhiều tiền, đường này vẫn có xe tải đi với mật độ thấp nên về cơ bản ko sợ cướp giật hay trấn lột gì lắm. Đi qua Samsung cỡ hơn chục km là đến đoạn đường tối nhất, trời bắt đầu lất phất mưa, lười ko muốn dừng lại nên cố đi thêm tí nếu mưa nặng hạt thì xuống mặc, đường vắng tanh không một bóng phía trước cũng chẳng thấy ánh đèn qua gương chiếu hậu, gió thổi rào rào mấy hàng cây bạch đàn trồng ven đường, cảm thấy hơi rùng mình một chút.
Rồi bỗng nhìn thấy ánh đèn sáng xa xa phía trước, nghĩ thầm thôi sẽ đi cùng người này cho có bạn đồng hành vậy. Tao vít ga nhanh thêm tí thì gặp, gần đến nơi thấy bóng đèn ấy đi chậm lắm, quả nhiên khi gặp thì thấy 1 nam nhân đang dắt bộ xe wave màu đỏ, máy vẫn nổ nhưng ko hiểu tại sao dắt, tao phóng vụt qua. Đi qua được chừng 5 chục mét nghĩ thế nào tao lại vòng quay lại, gặp thanh niên kia tao cất tiếng hỏi: "Có vấn đề gì thế". Thanh niên kia trả lời xe em bị đứt xích ko đi được nữa. Tao hỏi sao ko gọi điện đội sửa xe di động, số điện thoại đầy trên hộ lan đường kia kìa. Cu cậu kêu điện thoại em hết sạch pin, mấy lần vẫy người đi đường mà ko ai dừng lại. Ờ cũng có thể, cuộc sống nhiều lúc là thế, gọi là họa vô đơn chí hay nói theo giới trẻ là đã đen lại còn lắm lông. Tao hỏi nhà ở đâu, cu cậu bảo loanh quanh gần Nội Bài, ko đừng lòng được bèn bảo ngồi lên xe đi tôi đẩy. Vậy là dạng chân ra đẩy suốt chặng đường hơn chục km, mỏi vl. Gần hết đường tao bảo tôi rẽ ở ngã kia, cậu gọi người nhà ra đón đi, tôi cho mượn điện thoại. Thanh niên vâng dạ kêu anh gọi luôn giúp em, rồi đọc số bảo đấy là vợ em, anh gọi giúp. Tao bấm gọi, một vài hồi chuông rồi có giọng nữ nghe máy, tao bảo chồng chị bị hỏng xe ở chỗ XYZ, điện thoại hết pin rồi, tôi gọi giúp, chị ra đón nhé. Thấy vâng vâng, tao tắt máy, liếc nhìn thấy đã gần 12h đêm. Đi 1 đoạn nữa, đường vẫn tối vl, bỗng thanh niên kia nói thôi em cảm ơn anh, em dừng ở đây chờ là được rồi, chắc anh mỏi chân lắm, em cảm ơn ạ. Tao gật gù khách sáo vài câu kêu thông cảm nhé, tiện đường thì tôi đẩy luôn đoạn nữa nhưng cũng muộn quá. Thế là tao phóng vụt đi, cảm giác mình vừa làm được một việc tốt xong thấy phấn khởi vl. Rồi cũng về đến quê, lên giường đánh tròn một giấc tận sáng mới dậy. Nghĩ lại chuyện hôm qua bèn sờ điện thoại, đéo thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn cảm ơn nào của bọn kia, bố khỉ, bất lịch sự thế là cùng. Cũng đéo bận tâm nữa cho đến trưa nằm rảnh háng thử search zalo số điện thoại hôm qua thì thấy có nick, bèn vào pm là xin chào, chồng chị hôm qua về nhà an toàn chứ. Mãi chục phút sau mới có phản hồi là ai đấy, chồng nào. Tao bảo tôi là người đêm qua gọi cho chị ra đón chồng đó mà, thấy bên kia trả lời luôn là điên à, ai đã có chồng mà chồng. Đm, troll nhau sao, tao bảo thanh niên đi wave đỏ, giọng nhỏ nhẹ, cao chừng hơn 1m7, hôm qua tôi còn đẩy xe cho cả chục km ở quốc lộ 18 cơ mà. Đéo thấy pm gì lại, nghĩ bụng bọn này thật vl, thôi kệ mẹ chúng nó vậy. Liu riu vào giấc ngủ trưa, mơ mơ màng màng thấy gặp thanh niên kia ở quán nhậu, thanh niên đó còn nhớ mình và mời uống beer. Bỗng nghe mấy dòng chuông tin nhắn liên tục, tỉnh giấc, với điện thoại xem, là vợ của thanh niên kia nhắn, hỏi rằng có đúng gặp ko, gặp lúc nào, ở đâu, các kiểu, tao trả lời xong thì nó bảo đấy là người yêu, cũng dự định năm nay cưới, nhưng ảnh tai nạn giao thông mất được hơn tháng rồi, cũng là ở đoạn đường như anh miêu tả tối qua đó...
Đm, truyện ma kiểu này tao nghe nhiều rồi, tao đéo tin, bèn nhắn lại là troll thế đủ rồi, anh gặp đầy ma rồi chứ có gì mà sợ, nhưng tối qua anh gặp người thật và đẩy xe cho người thật. Đéo thấy phản hồi lại nữa. Thời gian cứ vậy trôi và tao cũng ko nhớ về câu chuyện này nữa, cho đến một hôm chắc sau hôm ấy chừng gần 1 tháng, tao nhận được cuộc gọi từ chính cái số người vợ kia, nghe máy thì chỉ thấy tiếng u u, đéo có tiếng nói gì, nghĩ là do sóng nên tao tắt đi gọi lại...
Ko thấy bắt máy, tao bỏ qua, tiếp tục làm việc. Đến tối cơm nước xong xuôi ngồi ở văn phòng công trường rảnh lại gọi điện lại vào số đó. Giọng ồm ồm nghe có vẻ đứng tuổi alo, ai đấy. Tao hỏi ngược lại là số này lúc sáng gọi vào máy của tôi nên giờ tôi gọi lại. Giọng bên kia bảo làm sao mà gọi được nhỉ, máy này có ai cầm đâu. Tao ơ ơ xong kể lại là số này là số của chị gì ấy, trước có đợt cháu đẩy giúp xe chồng chị ý về xong gọi giúp ra đón mà. Phía kia âm trầm hỏi việc xảy ra lâu chưa, tao bảo chắc tầm 1 tháng. Giọng trầm nói chậm rãi, đây là số con gái tôi, nó mất được hơn 40 ngày rồi, người yêu nó bị tai nạn giao thông cũng mất trước đó ko lâu...
Cuộc sống sống như trò chơi, có ván thua ván thắng, ai mà cứ thắng mãi rồi thì cuối cùng là thua chính bản thân mình. Ở cuộc chơi này tao đã thua thảm hại, lúc đó hoang mang thực sự, đéo còn nghĩ là trò đùa nữa, những hình ảnh về thanh niên kia tưởng đã quên từ lâu nay tự dưng hiện rõ ra mồn một. Tao kể lại chuyện với 1 thằng nhà thầu, thằng đấy hay chơi cùng tao, nó bảo làm buồi gì có ma, mày gọi lại cho lão già bảo xin địa chỉ để đến thắp nén nhang vì như vậy biết đâu là có duyên, rồi tao với mày đi đến tận nơi xem sao. Sự tò mò thúc đẩy, tao gọi... Và được cho địa chỉ thật, tao hẹn cuối tuần xuống. Lão đồng ý...
Y như lịch, sáng thứ 7 tao và thằng kỹ sư nhà thầu đèo nhau trên cái exciter của nó, 2 thằng mặc quần áo bụi bặm nhìn như mấy thanh niên trộm chó, nhưng kệ, có phải đi tán gái đéo đâu mà lo. Phóng xe cả hơn tiếng đồng hồ thì cũng đến cái làng đó, hôm trước ông bố kêu cứ đến làng rồi hỏi thăm vì chỉ qua điện thoại cũng khó. Ngó đồng hồ cũng hơn 10h rồi, trời mùa thu dịu mát, khung cảnh làng quê bắc bộ bình yên mộc mạc. Ghé dừng ở quán tạp hóa đầu đường, lấy điện thoại gọi số hôm trước, có chuông nhưng gọi mấy lần đéo nghe máy, 2 thằng bảo nhau chờ lúc nữa rồi gọi, vậy là chờ. Hút hết điếu thuốc ngó mới được 5 phút, cái giống chờ đợi kiểu này cảm giác sốt ruột vl. Được hơn 10p thì mới gọi lại, có giọng nữ nghe máy. Tao bảo là người có hẹn từ hôm trước xuống thắp nén nhang, giọng nữ bảo đang ở đâu, tao kêu đang ở quán tạp hóa xxx, giọng nữ vâng dạ rồi chỉ đường, nữ tự xưng là em gái người chị đã khuất...
Con đường dẫn vào nhà có vẻ ngoằn ngoèo nhưng mà cũng chỉ mất 1 lần rẽ, chủ yếu là đường cong. Đến đúng căn nhà như mô tả thì tao có cảm giá gì đó hơi rờn rợn, cánh cổng sắt sơn màu xanh chắc đã lâu ngày nhiều chỗ bong tróc gỉ sét, lối cổng hun hút lát gạch kiểu vỉa chắc cũng lâu năm rồi. Ngôi nhà mái ngói thấp thoáng sau bóng mấy cây vũ sữa già cỗi, tán rộng che kín hết 8 phần sân. Tao lại lấy điện thoại ra gọi, sau 3 hồi tút thì bắt máy, vẫn là giọng nữ khi nãy nghe, tao bảo anh đến rồi, giọng nữ vâng. Chờ khoảng 1 phút sau thì có cô bé, à cũng đéo bé, hồi đó tao vẫn còn trẻ nên so với tao chắc em chỉ kém 6-7 tuổi. Da trắng, mắt sáng, ăn mặc bộ đồ ở nhà giản dị ra nhìn nhìn rồi mở cổng mời vào nhà. Thằng nhà thầu đi cùng lúc trước to mồm thế ko hiểu sao đến nhà lại cứ ngó ngó nghiêng nghiêng xung quanh đéo nói câu nào. Tiếng chó sửa nhanh nhách, cô bé quát tiếng, chó im ngay. Giống chó ta ngày xưa bé nhưng khôn, đéo như mấy con mắt trố hay lông xù bây giờ chỉ ăn với nằm chả được tích sự mẹ gì cả.
Vào trong nhà thì gặp 1 ông độ tuổi trung niên đang ngồi phản xem tivi. Bọn tao chào lớn tiếng lão mới ngước nhìn rồi đứng dậy đi ra, trong một thoáng tao khẽ giật mình vì cảm giác có gì đó giống với thanh niên kia vãi, mặc dù buổi đó trời tối, đèn tối tao ko rõ mặt lắm nhưng cái cảm giác là vậy. Việc đầu tiên tao để ý là nhìn bàn thờ, ko thấy khung ảnh nam nữ nào trẻ cả, tự động viên là nhà họ đang troll nhưng tim vẫn đập thình thịch. Ngồi vào bộ ghế kiểu salon cũ ngày xưa, lão rót nước chè mời 2 thằng rồi lại trầm trầm hỏi. Đúng là cậu gặp thằng x thật à. Tao bảo vâng rồi kể lại chuyện đẩy xe giúp hôm nọ. Nghe xong lão bảo thế thì đúng là nó rồi...
Hớp một ngụm trà nhỏ, lão đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra phía giàn cây leo ở khoảnh vườn nhỏ, đang ra hoa trắng li ti dày đặc. Dường như tâm trạng lão đang có gì đó thổn thức thì phải. Thằng kỹ sư nhà thầu dường như đéo nhẫn nại được hơn nữa mở mồm hỏi "Vậy chuyện cụ thể là thế nào chú ơi". Lão im lặng như ko nghe tiếng. Tao nhìn quanh nhà, về cơ bản đây là một nhà thuần nông, đồ đạc nội thất ở mức trung bình thấp so với mặt bằng chung nông thôn. Tao giết thời gian bằng cách săm soi từng thứ, từng thứ, bỗng nghe tiếng lão nói "2 anh biết manh mối chưa, bắt nó đi cũng được". Tao ngơ ngác đéo hiểu lão nói gì, lão lại nhìn vẻ mặt của bọn tao xong nói lại "2 cậu là cảnh sát phải không, tôi cũng không biết nó ở đâu đâu, bắt được chúng nó thì cứ bắt" Tao với thằng nhà thầu lại quay sang nhìn nhau, hình như có gì đó hiểu nhầm ở đây thì phải. Chưa kịp giải thích gì thì lão lớn tiếng bảo mời 2 cậu về, tôi không có thông tin gì cả, mời về, mời về. Lão nói xong đứng dậy ra điều tiễn khách. Đúng hơn là đuổi. Bọn tao cũng đứng dậy xong cố bảo bọn cháu ko phải công an cảnh sát, cháu chỉ muốn xuống thắp nén nhang cho người đã khuất. Lão trừng mắt quát "Cút, biến ngay". 2 thằng ngơ ngơ nhưng thôi vẫn dắt xe ra ngoài rồi nổ máy phắn. Đm, đéo hiểu chuyện gì nữa.
Phóng xe đi tìm một quán nước ngồi hút điếu thuốc, vừa đặt mông xuống thằng nhà thầu đã kêu thế là thế beep nào ông nhỉ, tao rít vài hơi thuốc, ngẫm nghĩ một hồi vẫn chưa hiểu, nhà này kỳ lạ thật. Xét về logic thì cha già kia nói thì cảm giác như bọn kia đang phạm tội, bỏ trốn và bị cảnh sát truy nã. Thế còn vụ nó troll chết với ma mị kia để làm gì. Có lẽ nào để tung hỏa mù. Có thể lắm, có thể lắm. Uống nước xong tao hô thằng nhà thầu là thôi về, kệ mẹ nó vậy. Về đến gần công trình 2 thằng tạt vào quán beer húp mấy hồi no nê thì tao về nhà trọ. Đánh một giấc mãi chiều muộn mới dậy. Tắm giặt sạch sẽ định bắt xe về Hà Nội chơi thì thấy có tin nhắn ở điện thoại, chính là số của ma mãnh gì kia, thấy nhắn là Anh ơi đừng bắt anh chị em được ko, anh muốn gì em cũng được. Đệt, hình như là em gái lúc sáng đón bọn tao. Tao gọi lại ngay, thấy bấm máy bận, một lúc sau ẻm gọi lại, tao nghe máy với giọng nghiêm túc tao hỏi ý của em là gì, định bao che tội phạm phải ko. Ẻm kia giọng hốt hoảng bảo ko ko, em cũng ko biết anh chị ở đâu thật ạ. Tao nắm được thóp, tao bảo thôi được rồi, tốt nhất em kể lại câu chuyện từ đầu để anh xem có khớp với hồ sơ điều tra không, nếu thành thật thì tội này cũng ko nặng lắm, có thể được án treo. Mới đến đó thì bên kia tắt máy, đm, ức chế, như kiểu miếng ăn đưa đến miệng rồi lại rơi. May là 1 lúc sau ẻm nhắn bố em vừa vào, em ko nói chuyện được, chút em gọi lại.
Tao lấn cấn mãi ko biết có nên về Hà Nội hay ko, rồi cũng quyết định về, tao nhắn tin cho ẻm gái kia là anh đang ở Hà Nội, nếu được em gặp anh kể tường tận câu chuyện để anh lấy thêm tình tiết giảm nhẹ. Sau vài phút cũng nhận được tin nhắn ẻm đi học thêm ở gần trường sư phạm. 9h15 tan, có thể gặp 1 lúc ko thì ẻm hết xe bus về...
ĐẾN ĐOẠN NÀY TÁC GIẢ VẪN PHÂN VÂN NÊN ĐÉO VIẾT TIẾP NỮA:))
Tao còn nhớ hồi tao làm công trình ở Bắc Ninh, hồi ấy thỉnh thoảng vẫn phóng xe máy về quê, cứ chiều thứ 6 hết giờ làm là khoác ba lô phi một mạch từ công trường về. Hôm ấy chừng tháng 8, cũng là chiều thứ 6 và cũng định về quê. Thế beep nào nhà thầu lại mời đi ăn, tao từ chối nhưng tay chỉ huy trưởng bảo đi đi vì hôm nay có việc riêng muốn trao đổi với chú, nghe giọng điệu có mùi tiền bạc lộc lá nên bảo ừ đi thì đi. Chỉ có tao và 3 tay bên nhà thầu gồm chỉ huy trưởng, phụ trách cơ điện và 1 tay làm khối lượng thanh toán. Cơ bản là việc bàn về mánh khóe để ăn trộm ăn cắp thôi.
Tao ko tham tiền nhưng cũng chẳng chê nên tỏ thái độ tưng tửng, đại khái nếu lộc lá nhiều mà ít rủi ro cho tao thì tao làm, còn không thì dẹp. Chính vì vậy nên quan điểm 2 bên ko đi đến thống nhất được, giữa buổi nhậu tao xin phép lượn cho đỡ rơi rớt mất mối quan hệ hảo hữu bấy lâu. Khi đó đã cỡ 20h30 rồi, về phòng trọ nằm, ăn uống kiểu dở mồm dở miệng khó chịu phết, no không no, đói không đói, say không say. Ở chỗ trọ quanh đây ko nhiều quán xá như Hà Nội, có đi thì chỉ đi uống cafe mà chả nhẽ lại cafe một mình cũng chán, thôi thì ngủ mẹ đi cho xong rồi sáng mai về quê sớm vậy. Nghĩ là thế nhưng thực tế ko thế, nằm lăn lộn mãi éo ngủ được, đến hơn 22h vùng dậy, rồ rồ xách ba lô quyết định về quê, tối cũng được, có sao đâu, thanh niên sợ đéo gì...
Đường quốc lộ 18 như bọn mày đã biết là một quãng dài vl, đoạn từ QL1 phía Bắc Ninh đi ra điểm đầu là gần sân bay Nội Bài đâu đó cũng phải mấy chục km, chết mẹ cái là chỉ có đoạn qua thành phố Bắc Ninh xong đoạn qua Samsung thì có đèn sáng và đôi chỗ đi xuống dân sinh, đoạn còn lại thậm chí ko có đèn đóm gì, tối mù mịt. Trời đầu tháng, trăng ko có, mây mờ mờ làm cho màu sẫm lại càng thêm tối, tao đi long dong chậm rãi, xác định an toàn là trên hết, ví cũng ko nhiều tiền, đường này vẫn có xe tải đi với mật độ thấp nên về cơ bản ko sợ cướp giật hay trấn lột gì lắm. Đi qua Samsung cỡ hơn chục km là đến đoạn đường tối nhất, trời bắt đầu lất phất mưa, lười ko muốn dừng lại nên cố đi thêm tí nếu mưa nặng hạt thì xuống mặc, đường vắng tanh không một bóng phía trước cũng chẳng thấy ánh đèn qua gương chiếu hậu, gió thổi rào rào mấy hàng cây bạch đàn trồng ven đường, cảm thấy hơi rùng mình một chút.
Rồi bỗng nhìn thấy ánh đèn sáng xa xa phía trước, nghĩ thầm thôi sẽ đi cùng người này cho có bạn đồng hành vậy. Tao vít ga nhanh thêm tí thì gặp, gần đến nơi thấy bóng đèn ấy đi chậm lắm, quả nhiên khi gặp thì thấy 1 nam nhân đang dắt bộ xe wave màu đỏ, máy vẫn nổ nhưng ko hiểu tại sao dắt, tao phóng vụt qua. Đi qua được chừng 5 chục mét nghĩ thế nào tao lại vòng quay lại, gặp thanh niên kia tao cất tiếng hỏi: "Có vấn đề gì thế". Thanh niên kia trả lời xe em bị đứt xích ko đi được nữa. Tao hỏi sao ko gọi điện đội sửa xe di động, số điện thoại đầy trên hộ lan đường kia kìa. Cu cậu kêu điện thoại em hết sạch pin, mấy lần vẫy người đi đường mà ko ai dừng lại. Ờ cũng có thể, cuộc sống nhiều lúc là thế, gọi là họa vô đơn chí hay nói theo giới trẻ là đã đen lại còn lắm lông. Tao hỏi nhà ở đâu, cu cậu bảo loanh quanh gần Nội Bài, ko đừng lòng được bèn bảo ngồi lên xe đi tôi đẩy. Vậy là dạng chân ra đẩy suốt chặng đường hơn chục km, mỏi vl. Gần hết đường tao bảo tôi rẽ ở ngã kia, cậu gọi người nhà ra đón đi, tôi cho mượn điện thoại. Thanh niên vâng dạ kêu anh gọi luôn giúp em, rồi đọc số bảo đấy là vợ em, anh gọi giúp. Tao bấm gọi, một vài hồi chuông rồi có giọng nữ nghe máy, tao bảo chồng chị bị hỏng xe ở chỗ XYZ, điện thoại hết pin rồi, tôi gọi giúp, chị ra đón nhé. Thấy vâng vâng, tao tắt máy, liếc nhìn thấy đã gần 12h đêm. Đi 1 đoạn nữa, đường vẫn tối vl, bỗng thanh niên kia nói thôi em cảm ơn anh, em dừng ở đây chờ là được rồi, chắc anh mỏi chân lắm, em cảm ơn ạ. Tao gật gù khách sáo vài câu kêu thông cảm nhé, tiện đường thì tôi đẩy luôn đoạn nữa nhưng cũng muộn quá. Thế là tao phóng vụt đi, cảm giác mình vừa làm được một việc tốt xong thấy phấn khởi vl. Rồi cũng về đến quê, lên giường đánh tròn một giấc tận sáng mới dậy. Nghĩ lại chuyện hôm qua bèn sờ điện thoại, đéo thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn cảm ơn nào của bọn kia, bố khỉ, bất lịch sự thế là cùng. Cũng đéo bận tâm nữa cho đến trưa nằm rảnh háng thử search zalo số điện thoại hôm qua thì thấy có nick, bèn vào pm là xin chào, chồng chị hôm qua về nhà an toàn chứ. Mãi chục phút sau mới có phản hồi là ai đấy, chồng nào. Tao bảo tôi là người đêm qua gọi cho chị ra đón chồng đó mà, thấy bên kia trả lời luôn là điên à, ai đã có chồng mà chồng. Đm, troll nhau sao, tao bảo thanh niên đi wave đỏ, giọng nhỏ nhẹ, cao chừng hơn 1m7, hôm qua tôi còn đẩy xe cho cả chục km ở quốc lộ 18 cơ mà. Đéo thấy pm gì lại, nghĩ bụng bọn này thật vl, thôi kệ mẹ chúng nó vậy. Liu riu vào giấc ngủ trưa, mơ mơ màng màng thấy gặp thanh niên kia ở quán nhậu, thanh niên đó còn nhớ mình và mời uống beer. Bỗng nghe mấy dòng chuông tin nhắn liên tục, tỉnh giấc, với điện thoại xem, là vợ của thanh niên kia nhắn, hỏi rằng có đúng gặp ko, gặp lúc nào, ở đâu, các kiểu, tao trả lời xong thì nó bảo đấy là người yêu, cũng dự định năm nay cưới, nhưng ảnh tai nạn giao thông mất được hơn tháng rồi, cũng là ở đoạn đường như anh miêu tả tối qua đó...
Đm, truyện ma kiểu này tao nghe nhiều rồi, tao đéo tin, bèn nhắn lại là troll thế đủ rồi, anh gặp đầy ma rồi chứ có gì mà sợ, nhưng tối qua anh gặp người thật và đẩy xe cho người thật. Đéo thấy phản hồi lại nữa. Thời gian cứ vậy trôi và tao cũng ko nhớ về câu chuyện này nữa, cho đến một hôm chắc sau hôm ấy chừng gần 1 tháng, tao nhận được cuộc gọi từ chính cái số người vợ kia, nghe máy thì chỉ thấy tiếng u u, đéo có tiếng nói gì, nghĩ là do sóng nên tao tắt đi gọi lại...
Ko thấy bắt máy, tao bỏ qua, tiếp tục làm việc. Đến tối cơm nước xong xuôi ngồi ở văn phòng công trường rảnh lại gọi điện lại vào số đó. Giọng ồm ồm nghe có vẻ đứng tuổi alo, ai đấy. Tao hỏi ngược lại là số này lúc sáng gọi vào máy của tôi nên giờ tôi gọi lại. Giọng bên kia bảo làm sao mà gọi được nhỉ, máy này có ai cầm đâu. Tao ơ ơ xong kể lại là số này là số của chị gì ấy, trước có đợt cháu đẩy giúp xe chồng chị ý về xong gọi giúp ra đón mà. Phía kia âm trầm hỏi việc xảy ra lâu chưa, tao bảo chắc tầm 1 tháng. Giọng trầm nói chậm rãi, đây là số con gái tôi, nó mất được hơn 40 ngày rồi, người yêu nó bị tai nạn giao thông cũng mất trước đó ko lâu...
Cuộc sống sống như trò chơi, có ván thua ván thắng, ai mà cứ thắng mãi rồi thì cuối cùng là thua chính bản thân mình. Ở cuộc chơi này tao đã thua thảm hại, lúc đó hoang mang thực sự, đéo còn nghĩ là trò đùa nữa, những hình ảnh về thanh niên kia tưởng đã quên từ lâu nay tự dưng hiện rõ ra mồn một. Tao kể lại chuyện với 1 thằng nhà thầu, thằng đấy hay chơi cùng tao, nó bảo làm buồi gì có ma, mày gọi lại cho lão già bảo xin địa chỉ để đến thắp nén nhang vì như vậy biết đâu là có duyên, rồi tao với mày đi đến tận nơi xem sao. Sự tò mò thúc đẩy, tao gọi... Và được cho địa chỉ thật, tao hẹn cuối tuần xuống. Lão đồng ý...
Y như lịch, sáng thứ 7 tao và thằng kỹ sư nhà thầu đèo nhau trên cái exciter của nó, 2 thằng mặc quần áo bụi bặm nhìn như mấy thanh niên trộm chó, nhưng kệ, có phải đi tán gái đéo đâu mà lo. Phóng xe cả hơn tiếng đồng hồ thì cũng đến cái làng đó, hôm trước ông bố kêu cứ đến làng rồi hỏi thăm vì chỉ qua điện thoại cũng khó. Ngó đồng hồ cũng hơn 10h rồi, trời mùa thu dịu mát, khung cảnh làng quê bắc bộ bình yên mộc mạc. Ghé dừng ở quán tạp hóa đầu đường, lấy điện thoại gọi số hôm trước, có chuông nhưng gọi mấy lần đéo nghe máy, 2 thằng bảo nhau chờ lúc nữa rồi gọi, vậy là chờ. Hút hết điếu thuốc ngó mới được 5 phút, cái giống chờ đợi kiểu này cảm giác sốt ruột vl. Được hơn 10p thì mới gọi lại, có giọng nữ nghe máy. Tao bảo là người có hẹn từ hôm trước xuống thắp nén nhang, giọng nữ bảo đang ở đâu, tao kêu đang ở quán tạp hóa xxx, giọng nữ vâng dạ rồi chỉ đường, nữ tự xưng là em gái người chị đã khuất...
Con đường dẫn vào nhà có vẻ ngoằn ngoèo nhưng mà cũng chỉ mất 1 lần rẽ, chủ yếu là đường cong. Đến đúng căn nhà như mô tả thì tao có cảm giá gì đó hơi rờn rợn, cánh cổng sắt sơn màu xanh chắc đã lâu ngày nhiều chỗ bong tróc gỉ sét, lối cổng hun hút lát gạch kiểu vỉa chắc cũng lâu năm rồi. Ngôi nhà mái ngói thấp thoáng sau bóng mấy cây vũ sữa già cỗi, tán rộng che kín hết 8 phần sân. Tao lại lấy điện thoại ra gọi, sau 3 hồi tút thì bắt máy, vẫn là giọng nữ khi nãy nghe, tao bảo anh đến rồi, giọng nữ vâng. Chờ khoảng 1 phút sau thì có cô bé, à cũng đéo bé, hồi đó tao vẫn còn trẻ nên so với tao chắc em chỉ kém 6-7 tuổi. Da trắng, mắt sáng, ăn mặc bộ đồ ở nhà giản dị ra nhìn nhìn rồi mở cổng mời vào nhà. Thằng nhà thầu đi cùng lúc trước to mồm thế ko hiểu sao đến nhà lại cứ ngó ngó nghiêng nghiêng xung quanh đéo nói câu nào. Tiếng chó sửa nhanh nhách, cô bé quát tiếng, chó im ngay. Giống chó ta ngày xưa bé nhưng khôn, đéo như mấy con mắt trố hay lông xù bây giờ chỉ ăn với nằm chả được tích sự mẹ gì cả.
Vào trong nhà thì gặp 1 ông độ tuổi trung niên đang ngồi phản xem tivi. Bọn tao chào lớn tiếng lão mới ngước nhìn rồi đứng dậy đi ra, trong một thoáng tao khẽ giật mình vì cảm giác có gì đó giống với thanh niên kia vãi, mặc dù buổi đó trời tối, đèn tối tao ko rõ mặt lắm nhưng cái cảm giác là vậy. Việc đầu tiên tao để ý là nhìn bàn thờ, ko thấy khung ảnh nam nữ nào trẻ cả, tự động viên là nhà họ đang troll nhưng tim vẫn đập thình thịch. Ngồi vào bộ ghế kiểu salon cũ ngày xưa, lão rót nước chè mời 2 thằng rồi lại trầm trầm hỏi. Đúng là cậu gặp thằng x thật à. Tao bảo vâng rồi kể lại chuyện đẩy xe giúp hôm nọ. Nghe xong lão bảo thế thì đúng là nó rồi...
Hớp một ngụm trà nhỏ, lão đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra phía giàn cây leo ở khoảnh vườn nhỏ, đang ra hoa trắng li ti dày đặc. Dường như tâm trạng lão đang có gì đó thổn thức thì phải. Thằng kỹ sư nhà thầu dường như đéo nhẫn nại được hơn nữa mở mồm hỏi "Vậy chuyện cụ thể là thế nào chú ơi". Lão im lặng như ko nghe tiếng. Tao nhìn quanh nhà, về cơ bản đây là một nhà thuần nông, đồ đạc nội thất ở mức trung bình thấp so với mặt bằng chung nông thôn. Tao giết thời gian bằng cách săm soi từng thứ, từng thứ, bỗng nghe tiếng lão nói "2 anh biết manh mối chưa, bắt nó đi cũng được". Tao ngơ ngác đéo hiểu lão nói gì, lão lại nhìn vẻ mặt của bọn tao xong nói lại "2 cậu là cảnh sát phải không, tôi cũng không biết nó ở đâu đâu, bắt được chúng nó thì cứ bắt" Tao với thằng nhà thầu lại quay sang nhìn nhau, hình như có gì đó hiểu nhầm ở đây thì phải. Chưa kịp giải thích gì thì lão lớn tiếng bảo mời 2 cậu về, tôi không có thông tin gì cả, mời về, mời về. Lão nói xong đứng dậy ra điều tiễn khách. Đúng hơn là đuổi. Bọn tao cũng đứng dậy xong cố bảo bọn cháu ko phải công an cảnh sát, cháu chỉ muốn xuống thắp nén nhang cho người đã khuất. Lão trừng mắt quát "Cút, biến ngay". 2 thằng ngơ ngơ nhưng thôi vẫn dắt xe ra ngoài rồi nổ máy phắn. Đm, đéo hiểu chuyện gì nữa.
Phóng xe đi tìm một quán nước ngồi hút điếu thuốc, vừa đặt mông xuống thằng nhà thầu đã kêu thế là thế beep nào ông nhỉ, tao rít vài hơi thuốc, ngẫm nghĩ một hồi vẫn chưa hiểu, nhà này kỳ lạ thật. Xét về logic thì cha già kia nói thì cảm giác như bọn kia đang phạm tội, bỏ trốn và bị cảnh sát truy nã. Thế còn vụ nó troll chết với ma mị kia để làm gì. Có lẽ nào để tung hỏa mù. Có thể lắm, có thể lắm. Uống nước xong tao hô thằng nhà thầu là thôi về, kệ mẹ nó vậy. Về đến gần công trình 2 thằng tạt vào quán beer húp mấy hồi no nê thì tao về nhà trọ. Đánh một giấc mãi chiều muộn mới dậy. Tắm giặt sạch sẽ định bắt xe về Hà Nội chơi thì thấy có tin nhắn ở điện thoại, chính là số của ma mãnh gì kia, thấy nhắn là Anh ơi đừng bắt anh chị em được ko, anh muốn gì em cũng được. Đệt, hình như là em gái lúc sáng đón bọn tao. Tao gọi lại ngay, thấy bấm máy bận, một lúc sau ẻm gọi lại, tao nghe máy với giọng nghiêm túc tao hỏi ý của em là gì, định bao che tội phạm phải ko. Ẻm kia giọng hốt hoảng bảo ko ko, em cũng ko biết anh chị ở đâu thật ạ. Tao nắm được thóp, tao bảo thôi được rồi, tốt nhất em kể lại câu chuyện từ đầu để anh xem có khớp với hồ sơ điều tra không, nếu thành thật thì tội này cũng ko nặng lắm, có thể được án treo. Mới đến đó thì bên kia tắt máy, đm, ức chế, như kiểu miếng ăn đưa đến miệng rồi lại rơi. May là 1 lúc sau ẻm nhắn bố em vừa vào, em ko nói chuyện được, chút em gọi lại.
Tao lấn cấn mãi ko biết có nên về Hà Nội hay ko, rồi cũng quyết định về, tao nhắn tin cho ẻm gái kia là anh đang ở Hà Nội, nếu được em gặp anh kể tường tận câu chuyện để anh lấy thêm tình tiết giảm nhẹ. Sau vài phút cũng nhận được tin nhắn ẻm đi học thêm ở gần trường sư phạm. 9h15 tan, có thể gặp 1 lúc ko thì ẻm hết xe bus về...
ĐẾN ĐOẠN NÀY TÁC GIẢ VẪN PHÂN VÂN NÊN ĐÉO VIẾT TIẾP NỮA:))
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN