Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Ngọc Hiếu Ơi... Anh Mất Em Thật Rồi.. !!!!
... Chúng ta đã quen nhau đc gần 6 năm...... Không ai ngờ rằng...
... Anh có thể yêu em đơn phương từng ấy năm...
... Nhưng sự thật thì đúng là như vậy...
... Kí ức của những nỗi đau mình anh chịu...
... Vẫn lưu lại trong trái tim anh...
... Anh rất nhớ!!!...
... Anh và em lần đầu quen nhau và kết bạn với nhau...
... Em có biết! Từ lúc đó anh đã yêu em bằng cả trái tim...
... Mọi người nói rằng: Yêu đơn phương là rất khổ...
... Nhưng thật sự thì anh không thể cảm nhận đc điều đó...
... Chỉ tự nói với bản thân là:Anh yêu em...
... Thời gian cứ dần trôi theo năm tháng...
... Đau khổ và nhớ nhung...
... Cố gắng tự dối lừa bản thân...
... Đầu tiên là bạn...
... Sau 6 năm vẫn là bạn...
... Anh và em sẽ mãi mãi chỉ là bạn...
... Nhưng điều đó với anh thật là khó...
... Nhưng trong suốt thời gian 6 năm yêu đơn phương em...
... Đôi lúc anh và em nói chuyện với nhau rất vui...
... Cho dù em có yêu một ai khác...
... Những lúc cô đơn anh vẫn gọi tên em...
... Chỉ lặng lẽ khóc...
... "Hy vọng em sẽ gặp đc một người tốt"...
... Anh biết...
... Anh không có đc em...
... Vì anh là một thằng quá nhút nhát nên trong suốt 6 năm vẫn không dám thổ lộ với em...
... "Em dự định kết hôn" đó là những gì em đã nói với anh...
... Khoảnh khắc ấy...
... Dường như anh không nói lên lời...
... Lúc đấy anh đã khóc...
... Người đàn ông mà khóc vì em là người ta yêu em quá nhiều"...
... ANH YÊU EM...
... Đó là lời nói không bao giờ anh nói đc với em nữa rồi...
... Tạm biệt em, tạm biệt mối tình yêu đơn phương của anh...
* * *
Trên xe bus của ngày đầu tuần đông nghẹt người, tôi cũng cố gắng bon chen cho mình một chỗ đứng để không bị muộn học cái môn Chủ Nghĩa Mác mắc dịch thì có một đứa bạn hồi cấp 3 đập vai tôi và nói:
- Sơn Xì! Ngọc Hiếu nó có mời mày không?
- Mời là mời cái gì?
- Thế mày chưa biết tin gì hả?
- Tin gì? - Tôi liếm môi.
- Sao mày update thông tin kém vậy! Thế thì vảnh tai lên mà nghe cho rõ đây: "NGỌC HIẾU SẮP LẤY CHỒNG"
Nó nói to tới mức mà mọi người trên xe quay lại nhìn hai chúng tôi như sinh vật lạ. Tôi chẳng thèm để ý bọn họ nhìn tôi mà quan trọng là tai tôi như ù đi khi nghe tin em sắp lấy chồng? Thế là hết! Em đi lấy chồng thế là tôi hết cơ hội nói với em bao ấp ủ trong vòng 6 năm qua, cũng đúng thôi ông trời cho tôi thời hạn 6 năm mà tôi cũng không làm đc điều mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều làm...
...
Tôi như cái xác không hồn, chỉ biết nhìn một vật nào đó rồi đăm chiêu suy nghĩ. Em mới có 18t tuổi thôi, cái tuổi đc coi là người lớn một chút trẻ con một ít vậy mà em sắp chuẩn bị lấy chồng, với cái tuổi ấy thì sao em có thể làm tốt trách nhiệm của một người vợ đc cơ chứ? Hay là em chạy theo mốt bọn teen hiện nay vẫn đang làm là: "Ăn kem trước cổng" nên mới lấy chồng sớm như vậy? không em không thể như thế đc! ông trời ơi hãy cho tôi một chút gọi là tôn trọng với em đi đừng để tôi khinh rẻ em nữa...
"0168xx x... Is calling"
- Alo! Ai đấy ạ?
- Tớ đây! Ngọc Hiếu đây!
- Ngọc Hiếu nào! – tôi chả hiểu tại sao tôi lại nói như vậy nữa.
- Trời ơi! Sao Sơn quên tớ nhanh thế!
- Hix! Tớ xin lỗi! Tại dạo này học nhiều quá nên đầu óc không đc ổn cho lắm!
- Um! Không sao! Mà Sơn nè! Tối nay cậu rảnh không?
- Uhm! Tối tớ rảnh! Có việc gì thế Ngọc Hiếu?
- Vậy nhé! Tối tớ đợi cậu ở quán cafe Khoảng Lặng, có việc gì thì lúc đó tớ sẽ nói cho cậu biết!
Tôi thắc mắc là không biết em hẹn tôi có việc gì, đã lâu rồi tôi với em có qua lại với nhau gì đâu? gặp em cũng tốt, tôi muốn gặp em để xác nhận việc em lấy chồng có phải sự thật như đứa bạn đã nói với tôi không?
...
... 20h tại quán cafe Khoảng Lặng...
- Sơn! Tớ ở đây – em ngồi ở nơi khuất nhất trong quán và vẫy tay khi tôi vừa mới bước vào cửa.
- Sao Sơn đến trễ vậy! – em nhăn mặt.
- Tớ xin lỗi! Tại xe tớ hỏng nên phải đi mượn xe hàng xóm nên đến trễ.
- Bỏ qua cho cậu đấy! Tớ đi vào vấn đề chính đây đó là tớ sắp lấy chồng có gì cậu đến chung vui với vợ chồng tớ hôm cưới! – vừa dứt lời em mở túi sách đưa tôi tấm thiếp mời.
Thế là hết! Hết thật rồi, hóa ra cái tin như sét đánh ngang tai tôi nghe đc từ bạn tôi đó là sự thật lúc đầu tôi không tin đâu nhưng giờ thì không thể không tin đc nữa rồi cái tin đó giờ đây chính mồm em xác nhận lại thì sao có thể sai đc cơ chứ?
- Sao.. Sao.. Cậu.. Lấy... Chồn.. G sớm.. Thế? – tôi lắp bắp chả nói lên một câu hoàn chỉnh.
- Hì.. Hì! Thì tớ thấy lớp mình không có ai lấy thì tớ là người đầu tiên vậy!
- Mà.. Ngọc... Hiếu.. Lấy ai thế?
- Chồng chưa cưới của tớ á! Tớ nói cậu chắc không biết là ai đâu vì anh ấy nhiều tuổi hơn bọn mình!
Tôi và em cứ thế ngồi nhìn nhau mà chả nói với nhau câu gì! Mấy lần tôi đưa tách cafe lên miệng nhắm một chút để lấy tinh thần nói hết với em nhưng tôi nghĩ lại bây giờ nói với em thì có ích gì, em sắp lấy chồng, tôi làm như vậy thì càng làm cho em thêm bối rối! mặc dù rất hận em nhưng tôi vẫn muốn em vui vẻ trong ngày cười vì thế tôi sẽ giữ lại những điều ấp ủ trong 5 năm qua đó ở yên trong trái tim tôi. Giường như em đã cảm nhận đc sự ngột ngạt trong quán cafe nên em đã lên tiếng:
- Thôi! Muộn rồi! Mình về thôi! Có gì thì hôm đấy nhớ đến Sơn nhé! Tớ mời lớp mình ít lắm vì lớp mình học trên HN nhiều nên không về đc chỉ có Sơn và một số bạn khác là học ở nhà nên tớ mới mời thôi!
Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng cùng em dời khỏi quán và đứng nhìn em khuất dần sau màn đêm dày đặc. Trên tay tôi có cầm cái thiệp cưới của em, tôi nhìn nó và cười trong nước mắt: "đây là kết quả của 5 năm yêu đơn phương ư??" tôi định vất nó vào sọt rác ở quán cafe nhưng nghĩ lại những lời nói của em tôi đành mở nó ra xem ngày để đến dự đắm cưới em. Tôi thật không thể tin vào mắt mình đc nữa ngày em lên xe hoa về nhà chồng lại chính là ngày sinh nhật của tôi, sao cuộc đời tôi lại có những hoàn cảnh trớ trêu đến thế này...
Tôi có kể với mẹ là tôi đc mời đi ăn cưới, mẹ chỉ cười và nói với tôi "Thôi coi như mất tiền đi Giải Ngố con à". Tôi không hiểu ý mẹ tôi cho lắm, nhưng mẹ tôi đâu biết rằng người mà tôi đi dự đắm cưới đó là mối tình đầu của tôi...
...
Hôm nay là ngày cưới của em và cũng là ngày sinh nhật của tôi, nói đến sinh nhật thì từ nhỏ tới giờ tôi chưa một lần đc tổ chức sinh nhật và mời bạn bè đến dự vì một lý do rất đơn giản là sinh nhật của tôi vào gần những ngày chuẩn bị tết âm lịch nếu mà có tổ chức thì chắc cũng không ai đến, hồi bé tầm lớp 6, 7 tôi có đòi mẹ tổ chức sinh nhật vì tôi thèm cảm giác đc tặng quà, thèm một lời chúc sinh nhật, thèm ăn bánh ga-tô... Nhưng mẹ tôi lại ân cần nói: "con à nhà mình làm gì có tiền để tổ chức sinh nhật, mà có tổ chức thì chắc gì các bạn con đã đến vì chúng nó còn mải đón chờ tết đến" từ đó trở đi tôi không còn vòi mẹ tổ chức sinh nhật nữa và coi ngày sinh nhật như là một ngày bình thường như những ngày khác trong năm. Nhưng năm nay sinh nhật của tôi đặc biệt quá, một sinh nhật không có bánh sinh nhật, không có những lời chúc mừng mà thay vào đó là cảnh tôi chứng kiến em và chồng em tay trong tay đi với nhau trong một ngày quan trọng nhất của cuộc đời em.
Tôi có ý định không đi chỉ gửi tiền mừng thôi nhưng nghĩ lại những lời em đã nói với tôi, tôi đành trút bỏ bao muộn phiền để đến dự đắm cưới của em, mong sao ngày cưới của em có đông đủ gia đình, bạn bè.. Đây có lẽ cũng là điều tốt cuối cùng tôi làm cho em. Mở cái tủ quần áo quen thuộc, tôi không biết nên chọn bộ cánh nào đẹp nhất, phù hợp nhất trong ngày cưới của em, rồi thì tôi cũng chọn đc một bộ cánh ưng ý cho mình đó là áo vest, quần âu và một chiếc các vạt đen...
...
Khi tôi vừa bước chân vào cổng khách sạn, nơi em tổ chức đám cưới ở đó thì mọi người đều quay về phía tôi, có lẽ họ nhầm tôi là chú rể hay chăng? tôi chả quan tâm, tôi tiến đến chỗ đám bạn học cấp 3 mà đa số là cái đám ăn chơi của lớp tôi...
- Ái chà! Sơn xì! Hôm nay ăn mặc như chú rể ấy nhỉ!
Tôi không biết bọn nó nói đểu hay là khen tôi thật, tôi chỉ biết cười trừ trước lời nói đó... Rồi thì khi cánh cửa khách sạn mở ra và ngay sau đó là em cùng chồng em tay trong tay bước ra đón chào khánh đến dự đắm cưới. Hôm nay em trông thật xinh, em mặc bộ đồ cô dâu quen thuộc nhưng trên đầu em điểm thêm một cái vương miện nhỏ nhỏ càng tôn thêm vẻ đẹp thiên thần của em, có lẽ em là cô dâu đẹp nhất mà tôi đã từng gặp... Còn chồng em thì mặc trên người bộ áo vest sang trọng nhưng quả thực chồng em mặc vest không đẹp bằng tôi và anh ta cũng không đẹp trai bằng tôi vậy tại sao anh ta lại có đc tình yêu của em, giờ đây anh ta còn có đc cả tâm hồn lẫn thể xác của em nữa?? Nhìn cảnh em với chồng em cười nói với khách đến dự đắm cưới mà lòng tôi quặn đau, tôi ước gì người đang tay trong tay với em kia là tôi... Vậy là tôi mất em thật rồi.. Mất thật rồi...
...
Bữa tiệc diễn ra trong sự vui vẻ của tất cả mọi người nhất là đối với em vì đây là một ngày quan trọng của cuộc đời em. Tôi và đám bạn ăn chơi của em ngồi một bàn, trong hoàn cảnh này thì sao tôi có thể nuốt trôi đc những món ăn trên bàn tiệc đc cơ chứ, thứ tôi chú ý tới nhất trên bàn tiệc đó là những chai bia. Tôi uống hết chai này tới chai khác mặc sức ngăn cản của đám bạn ăn chơi của em, những lúc như vậy tôi đều lấy cớ là uống vì ngày vui của em. Còn em thì em đang cùng chông em đi đến từng bàn tiệc nói chuyện vui vẻ với nhau, chứng kiến cảnh như vậy tôi lại càng uống nhiều hơn... Có lẽ tôi đã ngà ngà say, sao mà không say đc cơ chứ, tôi say bia, say em... Trong lúc đắm chìm trong men say tôi tình cờ nghe đc cuộc nói chuyện của những người đứng tuổi ngay sau lưng tôi.
- Con bé này trông trẻ mà lấy chồng sớm nhỉ bà nhỉ?
- Bà không biết gì sao, hai đứa này ăn cơm trước kẻng rồi nên mới vội cưới đấy!
- Thế hả!!! bọn trẻ giờ kinh thật!
"Choang!!!!" – chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống khi biết đc em lại sa đọa đến mức như vậy và giờ đây tôi đã là tâm điểm để mọi người chú ý đến, có những ánh mắt ác cảm nhìn tôi và cũng có những ánh mắt cảm thông nhìn tôi, đặc biệt hơn cả là ánh mắt khó chịu đã hiện lên trên mặt em, không hiểu lúc đó tại sao tôi lại tỉnh không còn ngà ngà say nữa và tôi đứng dậy nói câu xin lỗi với mọi người về sự vô ý của mình.
Rồi thì em và chồng em cũng đến bàn tiệc nơi tôi ngồi để nói những lời cảm ơn tới mọi người trong bàn tiệc, chồng em hô hào tất cả mọi người trông bàn tiệc trong đó có cả tôi cùng đứng dậy nâng cốc chúc sức khỏe, lúc tôi đứng lên thì cũng là lúc tôi đối diện với em, tôi cứ nhìn chằm chằm em một hồi lâu và em cũng vậy, có lẽ chồng em nhìn thấy cảnh đó lên đã trao cho tôi một ánh mắt không thiện cảm và có thể hiểu ánh mắt đó như là muốn đuổi tôi ra khỏi nơi này vì đã làm mất vui trong vài phút và giờ đây còn nhìn em chằm chằm nữa...
Bữa tiệc cũng đã dần tàn, chồng em đi lên sân khấu cầm mic và nói muốn giao lưu ca nhạc với mọi người. Tôi là một người ít nói và hơi ngại đứng trước đám đông vậy mà khi nghe chồng em nói tôi lại là người đầu tiên bước lên sân khấu, tôi không hiểu nổi mình nữa, đúng trước đám đông là cả một vấn đề lớn đối với tôi mà giờ đây đứng trước đám đông không còn là vấn đề lớn nữa mà tôi còn hát trước tất cả mọi người, hát trước em...
Hành động bước lên sân khấu chỉ là hành động bột phát vì lúc cầm mic tôi không biết hát bài gì khi mọi người ở dưới hô hào là hát đi! hát đi! tôi lưỡng lữ vì tôi chưa hát trước đám đông bao giờ, tôi có ý định đi xuống nhưng khi nhìn thấy ánh mắt em như muốn nói: "Đừng xuống, hãy hát đi" thì tôi thôi không có ý định đi xuống nữa mà ở trên sân khấu hát một bài hát dành tặng em nhân ngày cưới. Tôi đi xuống chỗ dàn nhạc và nói với anh nhạc trưởng bài hát mà tôi muốn hát, bài hát tôi hát dành tặng em là bài hát nổi tiếng cho tới tận bây giờ nên dàn nhạc có thế dễ dàng đánh đc bài đó. Trở lại với sân khấu nhỏ trong tiệc cưới tôi lấy hết cảm đảm và nói:
"Cách đây 6 năm có một người con gái đã cướp đi trái tim của tôi! Và giờ đây vì người ấy tôi xin nguyện dùng trái tim của mình để hát tặng người ấy một bài hát, và bài hát đó là bài: Bức Thư Tình Đầu Tiên... "
Khi tôi nói xong câu này tất cả mọi người trong bữa tiệc đều "ồ"lên một tiếng, và tôi bắt đầu cất lên những tiếng hát đầu tiên của mình của mình...
... Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương...
... Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu...
... Đêm nay! Giường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau...
... Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao...
... Sẽ luôn ở đây! Nơi tim anh, tình yêu bất tận...
... Phút giây anh nghẹn lời! Vì biết em yêu anh...
... Và anh sẽ là người đàn ông của đời em...
... Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...
... Vì yêu em ngày mai anh bước trên con đường dài...
... Em có nghe...
... Mùa đông những ngọn đèn vàng...
... Anh nhớ em...
... Anh nhớ em...
... Miên mang bên trang thư tình gửi đến em...
... Bạn đời ơi...
... Anh mơ! Mỗi sớm tỉnh giấc...
... Mắt anh kiếm tìm...
... Tai anh lắng nghe...
... Môi anh cất tiếng gọi...
... Và vòng tay anh rộng mở...
... Đón em vào lòng...
Hát hết lời một của bài, trong lúc chờ nhạc để hát tiếp lời 2, tôi lại tiếp tục nói những cảm xúc chất chứa trong tôi...
"Người... Con... Gái... Đã... Cướp... Đi trái tim tôi giờ đã một gia đình nhỏ và giờ đây tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn em vui vẻ bên gia đình nhỏ bé ấy mà lòng... Quặn... Đau... "
... Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao...
... Sẽ luôn ở đây! Nơi tim anh, tình yêu bất tận...
... Phút giây anh nghẹn lời! Vì biết em yêu anh...
... Và anh sẽ là người đàn ông của đời em...
... Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...
... Vì yêu em ngày mai anh bước trên con đường dài...
... Em có nghe...
... Mùa đông những ngọn đèn vàng...
... Anh nhớ em...
... Anh nhớ em...
... Miên mang bên trang thư tình gửi đến em...
... Bạn đời ơi...
... Anh mơ! Mỗi sớm tỉnh giấc...
... Mắt anh kiếm tìm...
... Tai anh lắng nghe...
... Môi anh cất tiếng gọi...
... Và vòng tay anh rộng mở...
... Đón em vào lòng...
Tôi không tin vào tai mình đc nữa! Đây là tôi hát ư! Có tin đc không? Bài hát cảm xúc quá, vừa hát nước mắt tôi cứ tuôn rơi vì thế mà bài hát càng thêm ý nghĩa đối với tôi, cứ thế tôi nhìn vừa nhìn em vừa hát đến tận những giai điệu cuối cùng của bài hát. Khi tôi kết thúc bài hát, tất cả mọi người đều đứng hết dậy vỗ tay cho bài hát của tôi, không biết họ vỗ tay vì tôi hát hay hay là cảm thông cùng tôi nữa. Tôi cảm thấy ngại quá nên chỉ biết cúi đầu trước mọi người và đi xuống cánh gà... Bước ra khỏi bữa tiệc và trong lòng thầm nhủ: "Hạnh Phúc Nhé Em"
P/s: Đây là bài hát lúc tôi hát ở đắm cưới em, giờ đây khi viết câu truyện này tôi mới có ý định thu âm bài hát này, đây như là việc làm cuối cùng tôi làm vì em vì mối tình yêu đơn phương của tôi. Tôi hát không bằng một phần mười ca sĩ Tấn Minh nhưng chắc gì ca sĩ Tấn Minh đã si tình bằng một phần mười tôi...
Mời các bạn lắng nghe bài hát đc tôi hát bằng cả trái tim... Lần nào thu âm mắt cũng đỏ hoe vì thế chất lượng bài hát k đc tốt và bài hát này giọng phải cao mới hát hay được!
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN