Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tuần vừa qua Mình và vợ có về Bạc Liêu chơi với Hạnh, và đi du lịch gần 1 tuần vùng sông nước miền nam. Dĩ nhiên là có Hạnh người dẫn đường kim luôn hướng dẫn viên.
Hanh có nói với mình là nên viết tiếp. Mọi chuyện đã đi qua khi đọc lại cũng không còn nhiều cảm xúc nữa.
Ừ thì mình sẽ viết ở đây. Từ đây nó không còn là RV nữa nhé. Cứ coi nó như là 1 câu truyện, 1 cuốn hồi ký về cuộc sống tôi gặp phải. Những gì đó đáng chú ý gặp phải tôi sẽ viết coi như là trải nghiệm của bản thấn.
Trở Về quá khứ nhé.
* * *
Trưa hôm đấy lon ton lên lớp, cùng các cu cậu đứng ngắm vếu trên hành lang thì thầy đi tới.
- Lớp nay làm bài test nhé. Lấy điểm
- Gì vậy thầy. Gì mà bất tử vậy nè.
- Vào ôn bài đi rồi làm.
Thế là mặt thằng nào cũng yểu xìu vào lớp. Móc điện thoại ra coi giờ thì thấy 4 cuộc gọi nhỡ của Hạnh. Suy nghĩ trong đầu, lại chuyện tào lao gì nữa đây.
Ngồi vào máy thường thì sẽ vào thread đọc cmt chơi rồi face rồi mới học bài. Vừa vào Thread này thì ôi đệt mợ. Cái thế đéo gì thế này. WTF!!!!!!!
Edit (chuyện là đám hỏi lúc đó không ai biết cả trên voz cũng vậy, chỉ có mấy bạn chơi aloalo mình có nói trên đó mới biết, trong khi đó hạnh cũng biết cái thread này. Có 1 bạn trên alo alo qua đây báo là đám hỏi, hạnh đọc được nên mới xảy ra chuyện.)
Cầm điện thoại lên thấy rợn hết cmn người.
Móc Điện thoại call ngay cho Hạnh thì máy bận, Call cho Trang Anh máy cũng bận. Suy nghĩ trong đầu rồi xong. Đủ má thằng chó. (sr ku) mẹ nó.
Còn làm bìa test nữa chứ. Ôi cuộc đời, chưa bao giờ mình bị đặt vào thế bị động như thế, đi cũng không được, gọi điện thoại cũng không xong.
Linh Gọi Điện thoại
- Anh ơi lộ hết rồi. Con bé biết hết rồi.
- ờ anh cũng mới biết, nó nói gì.
- Nó khóc quá trời, kêu mọi người dấu nó. Không cho nó biết gì hết.
- Không dấu thì anh đối mặt thế nào, giờ còn thi nữa mới được về.
- Thôi anh làm bài đi. Thì tốt.
- ừ.
1 lúc thì có tin nhắn của Hạnh.
- Anh đối sử với em vậy sao.
- Anh xin lỗi anh Đang thi, tí về nói chuyện nha em.
Thi xong gọi điện thoại cho Hạnh nhưng không nghe máy, chạy qua nhà thì thấy đóng cửa. Gợi cho chị hạnh thì chị hạnh đang trên lớp. Hết cách lại chạy về nhà Gặp Trang Anh đang ngủ ngoài ghế.
Vòng tay qua cổ bế lên phòng thì Trang Anh tỉnh dậy.
- Anh về rồi hả, sao rồi anh.
- ừ không sao. Con bé đi đâu rồi ấy.
- Trang Anh hay nó đi về dưới nhà, nãy em nghe nó kêu nó về dưới nhà.
- Không gọi điện thoại được.
- Mà nhà chuẩn bị tới đâu rồi, mai ba mẹ với ông bà lên đấy.
- Dạ thì cũng xong rồi, chiều mai người ta tới dựng rạp.
- ừ trưa mai mời bố mẹ qua nhà ăn cơm luôn nhá.
- Dạ.
Lên tắm rửa xuống thì có cuộc gọi nhỡ của chị Hạnh. Nên gọi lại.
- Gọi H cái gì đấy.
- H tới bệnh viện xyz nhanh đi, Hạnh lại bị tại nạn nữa. Nhanh nha.
- ừ ừ rồi H tới liền.
Thay đồ dặn dò Trang Anh vài chuyện rồi phóng xe đi.
Tới Bệnh viện thì chị Hạnh đã ở đó. Còn hạnh vẫn trong phòng cấp cứu.
- Hạnh sao rồi. Chị Hạnh nước mắt ngắn dài
Người ta gọi cho ba mẹ. Ba mẹ gọi lại cho Mình. Bào vào viện. Ba mẹ đang lên.
Vẫn như lần trước, đi lại bàn hướng đẫn, gặp 1 bé trẻ trẻ và, 1 cô hơi lớn tuổi.
- 2 chị giúp em tí, em lo quá, có bé mới nhập cấp cứu tai nạn xe, chi xem giùm em tình hình thế nào. / đặt tờ 500k lên bàn cô lớn tuổi cầm tiền.
- Em ra ngoài ngồi đợi đi, chị vào xem cho.
- Dạ em cảm ơn.
Ra ghế ngồi đợi. Cảm giác con bé vì mình, chịu thiệt nhiều quá. Giọt nước mắt cũng chảy theo cảm xúc ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện vì mình, Đúng ra đã Drop từ lúc Hạnh biết chuyện. Tại tình cảm của mình cứ lập lờ. Tại mình không nỡ làm tổn thương đến Hạnh, nhưng đang làm tổn thương rất nhiều.
- Ba mẹ T chừng nào lên đây. (gọi chị bé Hạnh là T nhé. Không nhớ rõ mấy chap trước gọi là gì. Vì mình không sài tên thật cho nhân vật trong chuyện)
- Ba đang đi campuchia có việc, chắc chỉ có mẹ lên.
- ừ. Sẽ không sao đâu.
- H làm khổ con bé quá.
- H đừng nói vậy, time này mới thấy con bé vui vẻ hoạt bát thế đo.
- Trước đây nó như đứa tự kỷ ấy, cứ lủi thủi 1 mình.
1 lúc sau cô y ta kia đi ra. Ngoắc mình lại.
- Con bé tên gì?
- Dạ tên Hạnh. Mỹ Hạnh.
- Ngày sinh.
- Dạ xx. Xx
- ừ đây giỏ sách con bé, con bé ổn, nhìn ở ngoài cũng không bị thương gì nặng. Nhưng mà lưng cột sống có vấn đề, bác sĩ đang mặc áo nẹp lưng. Em ra đắng ký nhập viện luôn cho bé ấy nhé.
- Dạ em cảm ơn.
Nghe tới cột sống, thật sự là rất lo, nhưng phải lấy bình tĩnh đã, đang ký 1 lúc, thì P và Linh cũng chạy vào bệnh viện. Trang Anh thì mình kêu ở nhà có gì gọi sau.
Làm thủ tục Nhập viện xong, thì ngồi đợi 1 lúc lâu mới được chuyển lên phòng. Gặp bác sĩ khi chuyển lên phòng.
- Bạn con sao rồi bác sĩ.
- Ngã xuống bị xe tông thằng vào lưng, chấn thương cột sống. Chân trái không có phản ứng, có thể bị liệt chân trái.
Nghe tới đây, mọi thứ đè nặng lên người gần như đổ sụp. Tôi ngồi thừ ra ghế, nhìn xe đẩy Hạnh vẫn chìm trong giấc ngủ lên phòng nghỉ. Nước mắt cứ thế chảy, không kìm nén được. Phương đẩy Hạnh lên phòng với T. Còn Linh thì ngồi xuống kế bên.
- Sao rồi Hoàng. Chuyện cũng đã rồi. Cố lên.
- Sao lúc nào cũng là con bé chứ.
- Không trách được H, nhưng mà H phải chăm con bé đấy. Cố lên. Con bé sẽ bớt đau khi người đầu tiên tình dậy là H đấy lên phòng đi.
- Ừ Lên thôi...
Vì mướn phòng dịch vụ, nên phòng khá rộng rãi và thoải mái. Hạnh vẫn chìm trong giấc ngủ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vết thương nặng nhất là ở lưng rồi, lưng đang mặc 1 cái áo nẹp lưng, còn tay bị trầy, và mặt bị xước nhẹ.
- Thôi mọi chuyện đã rồi, giờ T về chuẩn bị đồ. Linh và Phương về nhà H cói Trang Anh thế nào, phụ 1 số chuyện cho ngày mai và ngày mốt nhé.
-ừ rồi để L với P lo.
Thế là mọi người ra về, còn mình và cô bé trong phòng. Nước mắt lại chảy.
Anh có đáng không em. Có thật sự đáng không em. Sao anh mắc nợ em nhiều quá. Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về tình cảm với em, làm sao đáp lại tình cảm của em. Nhưng anh ngu ngốc không làm được em à.
Anh biết em sẽ đọc được những dòng này. Hãy cứ như Vậy em nhé, mọi chuyện sẽ ổn đúng không em. ^^
Hanh có nói với mình là nên viết tiếp. Mọi chuyện đã đi qua khi đọc lại cũng không còn nhiều cảm xúc nữa.
Ừ thì mình sẽ viết ở đây. Từ đây nó không còn là RV nữa nhé. Cứ coi nó như là 1 câu truyện, 1 cuốn hồi ký về cuộc sống tôi gặp phải. Những gì đó đáng chú ý gặp phải tôi sẽ viết coi như là trải nghiệm của bản thấn.
Trở Về quá khứ nhé.
* * *
Trưa hôm đấy lon ton lên lớp, cùng các cu cậu đứng ngắm vếu trên hành lang thì thầy đi tới.
- Lớp nay làm bài test nhé. Lấy điểm
- Gì vậy thầy. Gì mà bất tử vậy nè.
- Vào ôn bài đi rồi làm.
Thế là mặt thằng nào cũng yểu xìu vào lớp. Móc điện thoại ra coi giờ thì thấy 4 cuộc gọi nhỡ của Hạnh. Suy nghĩ trong đầu, lại chuyện tào lao gì nữa đây.
Ngồi vào máy thường thì sẽ vào thread đọc cmt chơi rồi face rồi mới học bài. Vừa vào Thread này thì ôi đệt mợ. Cái thế đéo gì thế này. WTF!!!!!!!
Edit (chuyện là đám hỏi lúc đó không ai biết cả trên voz cũng vậy, chỉ có mấy bạn chơi aloalo mình có nói trên đó mới biết, trong khi đó hạnh cũng biết cái thread này. Có 1 bạn trên alo alo qua đây báo là đám hỏi, hạnh đọc được nên mới xảy ra chuyện.)
Cầm điện thoại lên thấy rợn hết cmn người.
Móc Điện thoại call ngay cho Hạnh thì máy bận, Call cho Trang Anh máy cũng bận. Suy nghĩ trong đầu rồi xong. Đủ má thằng chó. (sr ku) mẹ nó.
Còn làm bìa test nữa chứ. Ôi cuộc đời, chưa bao giờ mình bị đặt vào thế bị động như thế, đi cũng không được, gọi điện thoại cũng không xong.
Linh Gọi Điện thoại
- Anh ơi lộ hết rồi. Con bé biết hết rồi.
- ờ anh cũng mới biết, nó nói gì.
- Nó khóc quá trời, kêu mọi người dấu nó. Không cho nó biết gì hết.
- Không dấu thì anh đối mặt thế nào, giờ còn thi nữa mới được về.
- Thôi anh làm bài đi. Thì tốt.
- ừ.
1 lúc thì có tin nhắn của Hạnh.
- Anh đối sử với em vậy sao.
- Anh xin lỗi anh Đang thi, tí về nói chuyện nha em.
Thi xong gọi điện thoại cho Hạnh nhưng không nghe máy, chạy qua nhà thì thấy đóng cửa. Gợi cho chị hạnh thì chị hạnh đang trên lớp. Hết cách lại chạy về nhà Gặp Trang Anh đang ngủ ngoài ghế.
Vòng tay qua cổ bế lên phòng thì Trang Anh tỉnh dậy.
- Anh về rồi hả, sao rồi anh.
- ừ không sao. Con bé đi đâu rồi ấy.
- Trang Anh hay nó đi về dưới nhà, nãy em nghe nó kêu nó về dưới nhà.
- Không gọi điện thoại được.
- Mà nhà chuẩn bị tới đâu rồi, mai ba mẹ với ông bà lên đấy.
- Dạ thì cũng xong rồi, chiều mai người ta tới dựng rạp.
- ừ trưa mai mời bố mẹ qua nhà ăn cơm luôn nhá.
- Dạ.
Lên tắm rửa xuống thì có cuộc gọi nhỡ của chị Hạnh. Nên gọi lại.
- Gọi H cái gì đấy.
- H tới bệnh viện xyz nhanh đi, Hạnh lại bị tại nạn nữa. Nhanh nha.
- ừ ừ rồi H tới liền.
Thay đồ dặn dò Trang Anh vài chuyện rồi phóng xe đi.
Tới Bệnh viện thì chị Hạnh đã ở đó. Còn hạnh vẫn trong phòng cấp cứu.
- Hạnh sao rồi. Chị Hạnh nước mắt ngắn dài
Người ta gọi cho ba mẹ. Ba mẹ gọi lại cho Mình. Bào vào viện. Ba mẹ đang lên.
Vẫn như lần trước, đi lại bàn hướng đẫn, gặp 1 bé trẻ trẻ và, 1 cô hơi lớn tuổi.
- 2 chị giúp em tí, em lo quá, có bé mới nhập cấp cứu tai nạn xe, chi xem giùm em tình hình thế nào. / đặt tờ 500k lên bàn cô lớn tuổi cầm tiền.
- Em ra ngoài ngồi đợi đi, chị vào xem cho.
- Dạ em cảm ơn.
Ra ghế ngồi đợi. Cảm giác con bé vì mình, chịu thiệt nhiều quá. Giọt nước mắt cũng chảy theo cảm xúc ra ngoài.
Tất cả mọi chuyện vì mình, Đúng ra đã Drop từ lúc Hạnh biết chuyện. Tại tình cảm của mình cứ lập lờ. Tại mình không nỡ làm tổn thương đến Hạnh, nhưng đang làm tổn thương rất nhiều.
- Ba mẹ T chừng nào lên đây. (gọi chị bé Hạnh là T nhé. Không nhớ rõ mấy chap trước gọi là gì. Vì mình không sài tên thật cho nhân vật trong chuyện)
- Ba đang đi campuchia có việc, chắc chỉ có mẹ lên.
- ừ. Sẽ không sao đâu.
- H làm khổ con bé quá.
- H đừng nói vậy, time này mới thấy con bé vui vẻ hoạt bát thế đo.
- Trước đây nó như đứa tự kỷ ấy, cứ lủi thủi 1 mình.
1 lúc sau cô y ta kia đi ra. Ngoắc mình lại.
- Con bé tên gì?
- Dạ tên Hạnh. Mỹ Hạnh.
- Ngày sinh.
- Dạ xx. Xx
- ừ đây giỏ sách con bé, con bé ổn, nhìn ở ngoài cũng không bị thương gì nặng. Nhưng mà lưng cột sống có vấn đề, bác sĩ đang mặc áo nẹp lưng. Em ra đắng ký nhập viện luôn cho bé ấy nhé.
- Dạ em cảm ơn.
Nghe tới cột sống, thật sự là rất lo, nhưng phải lấy bình tĩnh đã, đang ký 1 lúc, thì P và Linh cũng chạy vào bệnh viện. Trang Anh thì mình kêu ở nhà có gì gọi sau.
Làm thủ tục Nhập viện xong, thì ngồi đợi 1 lúc lâu mới được chuyển lên phòng. Gặp bác sĩ khi chuyển lên phòng.
- Bạn con sao rồi bác sĩ.
- Ngã xuống bị xe tông thằng vào lưng, chấn thương cột sống. Chân trái không có phản ứng, có thể bị liệt chân trái.
Nghe tới đây, mọi thứ đè nặng lên người gần như đổ sụp. Tôi ngồi thừ ra ghế, nhìn xe đẩy Hạnh vẫn chìm trong giấc ngủ lên phòng nghỉ. Nước mắt cứ thế chảy, không kìm nén được. Phương đẩy Hạnh lên phòng với T. Còn Linh thì ngồi xuống kế bên.
- Sao rồi Hoàng. Chuyện cũng đã rồi. Cố lên.
- Sao lúc nào cũng là con bé chứ.
- Không trách được H, nhưng mà H phải chăm con bé đấy. Cố lên. Con bé sẽ bớt đau khi người đầu tiên tình dậy là H đấy lên phòng đi.
- Ừ Lên thôi...
Vì mướn phòng dịch vụ, nên phòng khá rộng rãi và thoải mái. Hạnh vẫn chìm trong giấc ngủ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vết thương nặng nhất là ở lưng rồi, lưng đang mặc 1 cái áo nẹp lưng, còn tay bị trầy, và mặt bị xước nhẹ.
- Thôi mọi chuyện đã rồi, giờ T về chuẩn bị đồ. Linh và Phương về nhà H cói Trang Anh thế nào, phụ 1 số chuyện cho ngày mai và ngày mốt nhé.
-ừ rồi để L với P lo.
Thế là mọi người ra về, còn mình và cô bé trong phòng. Nước mắt lại chảy.
Anh có đáng không em. Có thật sự đáng không em. Sao anh mắc nợ em nhiều quá. Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về tình cảm với em, làm sao đáp lại tình cảm của em. Nhưng anh ngu ngốc không làm được em à.
Anh biết em sẽ đọc được những dòng này. Hãy cứ như Vậy em nhé, mọi chuyện sẽ ổn đúng không em. ^^
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN