Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Chap 5: Lời yêu không thật lòng!
Điều kỳ lạ rằng, mình và nàng nói chuyện hàng ngày. 2 3 ngày ăn cùng bữa tối tại nhà nàng, đi dạo với nhau sau đó, đôi lúc buổi chiều sẽ cùng nhau ra rạp xem phim. Cũng đã gần 2 tuần như vậy trôi qua nhưng không ai nói lời yêu, cũng chưa từng có cử chỉ thân mật nào kể cả 1 cái ôm. Cái nắm tay vội khi nàng giật mình trong rạp là thứ duy nhất xảy ra.Lý do mình cũng chả quan tâm và có lẽ nàng cũng vậy. Khi đã trải qua 1 tình yêu son sắt rồi, con người ta sẽ trưởng thành hơn hẳn về mặt tâm hồn. Không vội vã nữa, không vồ vập nữa. Người ta e ngại? Hay do người ta thờ ơ với cái thứ gọi là tình yêu? Mình cũng không biết nữa.
Nếu nói về cảm xúc lúc đó của mình, thực sự mình chẳng biết yêu hay không, đúng là có có vui vẻ nhưng nó khác xa với tình yêu thuở còn non nớt. Nó không có những hoan hỉ, những mong chờ, những nhớ nhung. Trưởng thành hơn chính là ta đi tìm một người phù hợp để cưới chứ không phải đi tìm một người ta yêu để cưới. Ai đó nếu tìm được cả hai điều kiện này cùng lúc thì có lẽ cuộc đời họ rất may mắn.
Tối hôm đó, một tối mưa rào ngây ngất. Khác với thói quen không rượu chè, tối đó mình có uống chút đỉnh vì là sinh nhật thằng em khá thân. Thực ra chỉ 1 chút chuếnh choáng trên đường về, mưa nhỏ dần nhưng vẫn táp vào mặt khiến chả có cảm giác mấy là vừa uống rượu.
Chả hiểu sao, thay vì đi thẳng về nhà thằng bạn thân, mình lại lượn 1 vòng qua gần Hoàng Quốc Việt và bật điện thoại lên gọi cho nàng dù đã gần 10h tối.
- Em à?
- Dạ, anh đi sinh nhật về rồi ạ?
- Ừ, đang say đây, đi café không?
- Ể! Thế anh đang ở đâu?
- Anh đang ở gần nhà em rồi, chuẩn bị xuống đi.
- Dạ vâng ạ - Nàng đồng ý mà không hỏi gì thêm.
- Em này!
- Dạ?
- Có ai nói gì anh không?
- Là sao ạ? Ai nói gì anh là sao?
- À, là như H hay Vinh này, Thái này (Vinh là ny của H còn Thái là em trai ruột Vinh)
- À có mỗi H thôi, nó bảo anh cũng hiền hiền, hiểu biết nhiều, chu đáo, chịu khó phết.
- Không chê gì à?
- Có gì đâu mà chê, mỗi bảo anh T cũng hay chuyện phết. (ý là nói nhiều T_T). Với nó bảo anh lần sau mua ít đồ tới nhà em thôi, tủ lạnh chật rồi. Với cũng đáng bao nhiêu đâu mà anh mua thức ăn làm gì. Bố mẹ em toàn gửi đồ lên suốt.
- Ủa mà nó không thắc mắc anh với em là sao à?
- Là sao nghĩa là gì ạ? – D hỏi ngược (không hiểu)
- Thì tự dưng anh xuất hiện, rồi qua cả nhà em góp gạo thường xuyên.. Mà kiểu chưa rõ ràng gì ý.
- Ý anh là anh với em có phải người yêu?
- Ừm, như vậy đó!
- Thì nó cũng nói, nó bảo 2 người tiến tới đâu rồi, em bảo chưa rõ, cũng gọi là như người yêu. Nó bảo phải cảnh giác, phải từ từ, thời buổi này không biết đâu mà lần.
- Cảnh giác thế là tốt, H thì ghê rồi, thằng Vinh tán 4 năm mới đổ cơ mà.
- Vâng, mà tán lì lắm, toàn nhờ bạn bè đẩy đưa, rồi lý do lý trấu sang nhà em ngồi miết. Hồi cấp 3 cái H nó thấy mặt là nó tống cổ, xong chả hiểu sau lên đại học thế nào đưa đón nhau thời gian lại tuyên bố yêu.
- Thế em thì sao? Em cảnh giác chứ?
- ... Em không biết. Nhưng thực sự nếu em không tin tưởng, cũng không có cảm xúc thì em cũng chẳng ra đây với anh lúc này.
- Không sợ anh bắt cóc à?
- Bắt em chỉ phải nuôi chứ được gì đâu mà em lo!
- Giờ bán nội tạng cũng được giá lắm đấy, đừng đùa. Không thấy bao vụ bắt cóc với lừa bán sang TQ à?
- Quan trọng em tin anh không thế chứ?
- Thì thằng buôn người nào chả phải làm cho con mồi tin.
- Thế thôi em đi về vậy, không bị bán sao mà về với bố mẹ được.
- Éc... Em lỡ về sao?
- Anh tỉnh rồi còn gì, cũng muộn rồi á!
- Nếu anh hỏi, đêm nay ở cạnh anh được không! Anh muốn ôm em ngủ 1 giấc, vậy thôi?
- Anh ở qua đêm ạ?
- Ừ cho anh phòng nào sạch nhất!
- Anh cho em mượn CMT ạ
- ...
- Của anh phòng 301, anh uống nước gì không ạ?
- Em uống nước gì không? – mình quay sang hỏi nàng và nhận được cái lắc đầu
- Cho anh chai nước lọc.
- Đây anh!
Cửa phòng đóng lại, mình để nàng tự nhiên bằng cách vứt điện thoại ra giường rồi vào nhà tắm. Người dính nước mưa lại hơi lạnh có dòng nước nóng xối thẳng vào người thật dễ chịu. Sau khi đã mặc quần áo trở lại trừ chiếc quần dài mình bước ra. Nàng vẫn ngồi bên kia giường với chiếc điện thoại, mình tới gần.
- Chị nay không về đâu nhé?
- Đi đâu? Đi với ông T à?
- Không, chị ngủ nhà H (H khác, em họ của nàng)
- Ô tê kê!
- Em có đi tắm không?
- Em tắm từ chập tối rồi.
- Thé đi ngủ thôi!
- Dạ, anh ngủ trước đi!
- Anh đợi em cơ...
Lần đầu tiên chúng mình hôn, mình biết rằng sẽ không bao giờ muốn hay có được cảm giác với một đôi môi khác. Đó là nụ hôn đầu tiên của mình và Nyc đêm hẹn hò thứ 2. Nụ hôn giờ đây nó chỉ còn là sự trao đổi nước bọt và cảm giác mềm mại giữa nam và nữ. Không nói là không có cảm xúc nhưng nó bình thường, nó không còn nóng bỏng, cuồng nhiệt như những ngày xưa...
Nàng nép mình vào trong lòng mình, tay trái đặt dưới chiếc cổ bé xinh, tay phải ôm chặt bờ eo nhỏ nhắn, mình nhắm mắt lại, chắc rằng nàng cũng vậy.
Mình đã từng kể mình là người vô cùng nhạy cảm về tình cảm hay cảm xúc chưa nhỉ? Là như vậy đó, không rõ do tự nhiên hay do những ngày tháng tuổi thơ toàn nước mắt và sợ hãi mà mình có được 1 cảm giác về xúc cảm rất nhạy bén. Mình buông tay, đẩy người ra xa người con gái mà lẽ ra mình đang sung sướng được ôm lần đầu tiên.
Có phải... Em tưởng tượng được người khác ôm khi anh ôm em không?
Không biết tại sao, bản năng của mình đã lên tiếng bằng câu nói đó. Trái với mong chờ vô hình của mình, D bỗng ngồi dậy, nhìn mình, im lặng và òa khóc. Nàng không khóc như một đứa trẻ, hay một người bị oan ức mà là nước mắt của sự đau khổ. Hai hàng lệ chảy dài xuống và rơi lã chã trên mặt đệm. Cái nhìn của nàng với mình là sự khẳng định điều mình nói ra là đúng. Phải, nàng đang tưởng tượng được Nyc ôm trong khi nằm trong vòng tay của mình.
Mình khó có thể tả cảm xúc lúc đó. Nó không phải ghen tỵ, không phải tức giận, cũng không phải đồng cảm vì mình vẫn thường nhớ tới Nyc. Mà là cảm giác thất bại. Lúc đó mình chưa biết Nyc của nàng là ai? Là người thế nào! Nhưng chắc chắn mình thất bại hơn cậu ta.
Mình nằm thằng xuống, gác tay lên trán và nhắm mắt. Từ sâu thẳm, những ký ức liên quan tới Nyc cũng ùa về, mình muốn khóc lắm, nhưng có lẽ sau trận khóc kinh khủng ngày chia tay năm đó, rất khó để mình đủ cảm xúc rơi nước mắt.
- Em xin lỗi!
- Em không có lỗi gì cả. Lỗi là của anh, là anh vội vàng mà – mình quay sang nhìn nàng, cười cay đắng.
- Không phải, mà là em... Em không biết diễn tả thế nào!
- Em có thể nói bất cứ điều gì nghĩ ra được, anh là người thông minh mà, anh có thể chắp nối.
- Em yêu anh, nó không như tình yêu điên dại nhưng em có yêu anh. Nhưng em bị ám ảnh bởi nhiều chuyện xưa cũ... Em không biết phải nói thế nào. Có lẽ anh không nên yêu em đâu!
- Đồ ngốc! Anh cũng yêu em – mình vùng dậy ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác cái câu anh yêu em nói ra có gì đó không thật lòng cho lắm.
- Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, nếu em sợ hay ám ảnh những chuyện trai gái thì mình có thể từ từ chờ, anh cũng đâu vội vàng mấy chuyện đó. Hôm này chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà!
- Không phải, em không ngại chuyện đó. Mà em nói bị ám ảnh những vấn đề khác. Nói chung em rất tệ hại, em không ra gì cả!
- Anh yêu một người thì không quan tâm tới quá khứ của họ. Dù em có thế nào trong quá khứ, khi đó anh cũng không có mặt, không khuyên bảo hay giành lấy em lúc đó. Vậy thì anh có quyền gì mà phán xét hay oán trách quá khứ của em? Anh có nguyên tắc sống của anh trong mọi chuyện. Trong tình yêu, nguyên tắc của anh bắt đầu sẽ là không quan trọng trước đây em ra sao, mà từ khi gặp anh em sẽ thế nào? Hiểu chưa cô bé ngốc...
...
Đồng hồ chỉ gần 8h khi mình thức giấc, tất nhiên hôm nay là chủ nhật nên tối qua mình mới dám đi uống rượu. Quay sang nhìn nàng vẫn đang nằm trên cánh tay trái của mình, rút tay ra. Đờ mợ nó tê... Tê lại còn đau râm ran luôn. Phải mất một lúc nó mới đỡ được, mình tự ngồi bóp tay. Nghĩ xem sáng nay lên đi ăn gì và đi đâu.
- Anh dậy rồi ạ?
- Ừ, anh vừa dậy (chả lẽ anh đang ngủ??? don"t you say?)
- Anh ngủ ngon không?
- Cũng ngủ được! Còn em?
- Thôi dậy đánh răng rửa mặt xong đi ăn sáng. Em thích ăn gì?
- Ăn gì cũng được ạ!
- Hay mua gì về cho cả H ăn nhở?
- Thôi, qua em bảo nó sang nhà đứa em họ ngủ, mua về lộ chết.
- Thế rủ nó trưa đi ăn vậy, đi ăn pizza
- Vậy để tý em hỏi nó xem
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN