Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Giá như mình chỉ viết 1 câu chuyện được vẽ nên bởi trí tưởng tượng, hay giấc mơ nào đó, có khi mọi thứ đã nhẹ nhàng hơn, bởi ta có thể chỉnh sửa cuộc đời bất kì ai trong câu chuyện của mình như ý ta muốn... Tiếc thay, tôi chỉ là gã tốc kí kém tài viết lại câu chuyện đời mình, mà không sao thay đổi được hồi kết.
Đêm lại về, cùng bao suy tư. Ta muốn quên, mà lòng vẫn nhớ, tim vẫn thiết tha.
Viết để quên, để vơi, mà sao sau mỗi dòng viết lòng ta vẫn trĩu nặng những tháng năm đó.
Chap 22: Nhật kí.
Ván cược với trái tim đã dần đi đến hồi kết. Bình minh hôm nay đẹp lạ, sáng dịu dàng giữa sương mai còn mờ khung cửa. Tôi quấn trong chăn hướng tia nhìn lạnh lẽo tìm kiếm chút gì hư ảo ngoài vòm trời hừng đông.
Giờ này, em cũng đang quấn trong chăn như tôi, cũng đang kiếm tìm điều gì đó từ khung cửa phòng em nơi xa xôi ấy, biết đâu. Tôi cười với ý nghĩ hi hữu thoáng qua.
Tôi đến nơi làm việc sớm hơn thường khi, và chầm chậm chờ thời gian qua đi... Chờ những gì tôi đã dự tính sẽ đến, với lòng bình thản, thảnh thơi. Như người sẽ quay mũi tàu vào cơn bão lớn, tôi tĩnh lặng chờ đợi phút giây nghe sóng gầm và gió rít trong mưa.
Ngồi sau tách cafe, ánh mắt tôi lướt nhìn khắp quán khi những nhân viên khác đang làm việc lau dọn, set up chuẩn bị một ngày kinh doanh mới của quán. Thực lòng đây là khoản thời gian thảnh thơi nhất trong công việc mưu sinh của tôi tính đến bay giờ.
Điều tôi chờ đợi sau cuối cũng đến vào lúc đồng hồ điểm 7h30. Di động rung nhẹ. Tin nhắn đến từ Mi.
- "Mi vừa lên xe, về lại thành phố... Đến chiều sẽ đến nơi. Đừng trả lời và nhắn tin Mi... Ngày mới làm việc vui".
Những lời em viết trong tn có quá nửa tôi đã đoán trước, nhưng cảm giác khó chịu và bất an vẫn dấy lên trong tôi, như làn gió thổi nhẹ trên mặt hồ, rồi gợn lên những làn sóng nhỏ, từ đó giông bão kéo đến.
Tôi vớ tách cafe, nhưng chiếc tách đã cạn. Tôi nhìn thấy mũi con tàu vận mệnh tôi vừa chuyển hướng suốt đêm qua đã chạm vào đỉnh ngọn sóng đầu tiên của cơn giông giữa biển khơi. Gió đã gầm thét cuồng nộ trên bao lớp sóng bạc đầu giây phút chốc nữa sẽ ập đến con tàu bé nhỏ của tôi... Vượt qua hay bị nhấn chìm, chuyển hướng hay giữ vững hành trình, tất cả là lúc này đây, bây giờ hoặc không bao giờ, một lần và mãi mãi... Tôi hít 1 hơi dài, giữ mình trầm tĩnh, như viên thuyền trưởng lấy thêm nghị lực khi siết bánh lái đưa con tàu vượt đỉnh sóng rồi ngón tay tôi đã nhanh chóng lướt nhanh trên màn hình.
- "25.11, đêm thức trắng, mà anh đã mơ. Anh có một giấc mơ nhỏ, vào buổi sáng nắm tay em đi trên con đường ngập nắng, hay chiều tà rong ruổi cùng em dưới mưa... Anh muốn nắm lấy tay em suốt đoạn đường sau này, muốn nghe em cười khi anh vụng về, ngốc nghếch, muốn nghe em càu nhàu, nhõng nhẽo mỗi khi em không khỏe, yếu ớt. Đừng nói với anh lần nữa rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Em có thật sự muốn điều đó? Anh yêu em."
Tôi đã nói bao nhiêu lời tương tự, với nội dung bay bổng hơn nhiều lần, và dối trá hơn ngàn lần, nhưng những lời vào buổi sáng hôm ấy tự nhiên tuôn chảy, tự nhiên và mạnh mẽ như bao tích lũy của lòng tôi sau cuối đã phá đập tràn bờ.
Tôi yêu em... Khối óc và trái tim tôi cảm nhận tròn vẹn rằng chúng thuộc về em, trong một si mê ngây dại không toan tính, không do dự, không ngại tổn thương. Cảm giác này vẫn vẹn nguyên từ ngày đầu em lướt qua tôi nơi sân trường năm nào, ngủ yên trong quên lãng bấy nhiêu năm, để rồi khi choàng tỉnh vẫn mang bao sắc thái của những ngày xưa cũ ấy.
Nút send gửi đi đã thay đổi dòng chảy vận mệnh giữa chúng tôi, mà từ đó, nỗi đau xen lẫn hạnh phúc kéo dài... Nhìn lại, lòng tôi tràn ngập ân hận, day dứt và đau khổ. Không phải vì tôi có yêu em hay không, mà bởi tôi đã yêu em bằng trái tim nguyên thủy, nhưng lại lần nữa chinh phục em bằng bản tính săn mồi gian trá tôi đã áp dụng thành thục với bao nhiêu cô gái khác... Đồng thời tồn tại trong tôi một thứ tình yêu của thiên sứ cùng bản ngã tội lỗi của quỹ dữ. Nhưng đó là những gì của ngày mai...
Hôm nay, dẫu có dự tính bao nhiêu diễn biến tiếp theo, tôi cũng không sao đoán được những phản ứng và tranh đấu nội tâm bên trong cô ấy sau khi nhận được tin nhắn của tôi. Nhất là khi lối xưng hô giữa chúng tôi chưa bao giờ tồn tại hai từ anh với em.
Với tất cả diễn biến của đêm qua cùng với tn sáng nay, tôi đã gom đủ dữ liệu để hiểu, nếu quá khứ tình cảm của em với tôi thế nào cũng không quan trọng bằng một khả năng nó đang trở về và tiếp diễn trong hiện tại. Điều bây giờ là phải có một chuyển hướng để đưa em đến với tình yêu của tôi chứ không phải câu chuyện của hai người bạn. Khi tất cả lá bài đã được đặt cược, và con át chủ sau cùng cũng phơi ngửa, tôi liều lĩnh mạo hiểm phá vỡ mối quan hệ lập lờ giữa em và tôi để đi đến một đoạn đường mới.
Em sẽ phản ứng thế nào. Tôi hình dung khuôn mặt em cũng đang đắm chìm trong suy tư.
Rồi phone lại rung:
- "Phải R vừa nt không? Hay ai đó? Sao lại nói yêu tôi?... Nếu đúng là R thì sau này làm sao tôi dám gặp lại?"
Tn của em không nằm trong số những dự đoán mà tôi đã nghĩ, nhưng ý nghĩa ẩn chứa vẫn cùng một nội dung.
Tôi mỗi lúc nghe sóng gầm và gió rít mỗi lúc một cuồng dại hơn phủ vây con tàu trong cơn bão. Mỗi một sai lầm vào lúc này sẽ không thể nào bù đắp vào ngày khác, bởi vì, cơ hội chỉ đến một lần thôi.
Tôi không thể để mình lại bị nhấn chìm, không thể để mình bị cuốn theo những suy nghĩ của em. Đi vào tâm bão tìm ánh sáng, được ăn cả, ngã về không. Tôi theo tận cùng ván cược với trái tim, cũng đã quá muộn để quay đầu lại.
- "Đường về còn xa... Khi về đến nhà, nt tôi biết. Tn đó, tôi nhắn. 10 năm rồi, sáng nay có lẽ do cafe giúp tôi đủ can đảm nói yêu Mi? Giữ sức khỏe".
Tôi cần giảm nhiệt khẩn cấp khi mọi thứ đã trở nên quá nóng và có nguy cơ thêu rụi mọi thứ. Đưa lên đỉnh và thả rơi đột ngột cũng thuộc một trong những cách duy trì cảm xúc từ nữ giới. Vào phút cuối cùng của ván cược, tôi buông rơi cuộc chơi tự do. Tôi đưa em vào đưa em trở về lại nóng bỏng của người con gái đối diện lời yêu, để rồi ngâm lạnh tảng đá nóng bằng lời trầm tĩnh pha lẫn lạnh nhạt khi em còn đang lưỡng lự chưa quyết...
Sau này em mới nói với tôi rằng chính tính cách đó đã lần nữa đưa em trở về với tôi, rồi tiếp nối bao sai lầm.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN