Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Vẫn biết có câu nếu kiên trì giấc mơ sẽ thành hiện thực, nhưng hiện thực nghiệt ngã hơn giấc mơ và mấy ai đủ sức đi đến cuối con đường.
Sau một ngày rong ruổi khắp Sài Gòn từ An Sương, đến Chợ Lớn, về Nguyễn Trãi, tôi đi ngang qua sở làm của Mi, tình cờ rẽ vào lối đi về mỗi ngày của em... Lòng tôi vẫn ấm lên những hoài niệm xa xăm, hình ảnh cô ấy ngày nào song song bên tôi trên đoạn đường ấy...
Tôi chạy chậm chậm, cho phép mình trở lại một đoạn ngắn với những gì đã qua. Hàng cây này, góc rẽ kia, vẫn là những gì cô ấy nhìn thấy mỗi ngày...
Một lúc thôi, trở về với thực tại, tôi vẫn phải đi tiếp...
Chap 32: 2 cuộc gọi đúng lúc, và sai lầm.
Tin nhắn gần nhất của Mi đến với tôi lúc chiều tà. Mệt mỏi, buồn bực, cuối cùng tôi chấm dứt những tn tranh cãi. Tôi hướng thẳng về nhà Mi, dừng xe trước cánh cồng, và ngừng lại như bao lần khác.
- Gặp tui 1 lúc. Đang trước nhà. 5 phút nữa không thấy, tui về.
Tui tắt máy, và... chờ. Cánh cổng hé mở, và em ngập ngừng phía sau nhìn tôi. Ánh mắt, bờ môi cứ ánh lên điều gì đó pha lẫn giữa giận dỗi và buồn cười. Thấy em, tôi cũng hơi bối rối, 2 giây lướt nhìn lại toàn diện xem trong lúc nóng vội, trang phục có gì sơ sót không, đầu tóc có bay mất chỏm nào không mà sao em cứ vừa mím môi, vừa quay nhìn ngó lơ tận đẩu đâu.
Bực rồi nghe.
- Nói người ta dữ lắm mà, giờ cười cười là sao?
- Sao biết tui cười.
Mi quay qua buông nhanh 1 câu, xong lập tức nhìn chỗ khác.
- Nhìn là biết.
Cuối cùng tôi cũng thấy em lấy tay che môi và tiếng cười khúc khích thoát lên.
- Hay quá he, nhìn là biết he.Ừ tui biết mấy người ghê lắm mà. Tui nói là hông muốn gặp sao còn chạy qua đây.
- Nhưng tui muốn gặp.
Tôi tỉnh bơ, dù trống ngực vẫn vỗ liên hồi.
- Gan quá he.
- Không gan sao theo nổi mấy người.
Không để em có cơ hôi nói tiếp, tôi làm luôn một hơi.
- Tôi không có ý gì với Na hết! Tn tôi trả lời vẫn còn lưu trên máy đây. Muốn xem không? Con bé nó nói gì mà Mi nghĩ tôi thích nó.
- Không thèm xem. Ừ nói vậy đó. Nó còn nói R không đáng tin nữa.
Nhìn đôi môi ấy cong cong lên thật là ghét hết chỗ nói.
- Rùi, tui gặp mấy người trước, sao lại nói vì chia tay Hon mới tìm mấy người để quên?
- Tui nói hok đúng sao, biết mà.
- Không!
Đến lúc này, em dần luống cuống hơn khi đối diện tôi. Đôi môi cứ mím rồi lại khẽ nở một nụ cười... Tôi vừa giận, vừa thương... vừa thích khi ngắm em đáng yêu như thế...
- Tui nói vậy thôi đó, ai biết mấy người chạy qua đâu.
- Ai biểu nặng lời với tôi?
- Có nặng lời à... Đâu có đâu.
- Có.
- Ừ tại... tính tui thất thường vậy đó... Mấy người chịu hổng nổi đâu.
- Ừ mưa nắng hoài đi, tui theo kệ tui.
Nụ cười lần nữa tỏa sáng trong ánh mắt em... Tôi, lúc ấy đã ước gì thời gian chầm chậm lại, lâu hơn chút nữa, tôi muốn ngắm em thêm ít lâu.
- Vậy là hết giận rồi nghe.
- Ai thèm giận người dưng.
- Ừ... người dưng mới làm người yêu. Người nhà sao được...
- Oánh chết giờ... Ai yêu ai.
Giờ nhớ lại những điều đã qua, tôi vẫn nghĩ, lúc ấy cả hai chúng tôi như trẻ lại, như đang đi qua giai đoạn đầu của thời tuổi học trò, tìm hiểu nhau, giận hơn vu vơ, buồn đó rồi lại cười ngay.
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc lâu. Chỉ biết sau đó câu chuyện nhanh chóng tiếp diễn, mà rất tiếc tôi không thể nhớ cặn kẽ phần sau đó... Cho đến khi anh chị Mi về.
- Sao không mời R vào nhà chơi.
Anh rể nàng nhìn tôi hỏi. Còn chị nàng lại có một câu hỏi khác, mà cũng bởi vì đó niềm vui trong tôi vừa nhen lên lập tức bị dìm xuống, và ánh mắt nàng cũng phút chốc trở nên sậm đi... Câu hỏi đó là sau khi chị xuống xe và nghe điện thoại:
- Giang hỏi, nãy giờ làm gì mà nó gọi không được.
- Em để máy trên phòng. Chút nữa em lên nghe.
Tôi rút lui. Phía sau là em bên khung cửa dần khép, phía trước đoạn đường chợt gợn lên vài cơn gió lạnh gợn người...
Phép thử lần 2 đã đến hồi kết, tôi biết thêm một chút về những gì Mi dành cho tôi... Nhưng tất cả để làm gì, khi còn một người nữa, nghiễm nhiên bên cạnh em, mặc cho bao nỗi lòng của tôi trăn trở hằng đêm?
Tôi đi rong ruổi một lúc, những ý nghĩ trái chiều liên tiếp phản biện nhau. Cho đến khi tôi trở lại căn phòng tẻ nhạt, đeo headphone lên tai và phiêu bồng cùng bản nhạc thường nghe.
Màn hình phone lại sáng:
- Mi xin lỗi. Mi biết có nói hơi quá đáng với R. Na nó hẹn hôm nào mời R đi uống cafe vì đã tìm giúp cái IP.
Tôi đăm đăm nhìn những dòng chữ đó hồi lâu, nhưng không buồn trả lời...
Tại sao không sớm hơn, hay muộn hơn, cú điện thoại của Giang lại đến vào đúng lúc ấy? Là ông trời lần lữa giễu cợt tôi, hay Giang luôn biết giữ lại những gì của hắn đúng lúc?
Tôi không biết. Từng tế bào trong tôi ghi đậm dấu một ngày mệt mỏi vì trải qua cơn giận dỗi của gái, dù rằng đã qua tuổi teen từ lâu... Chỉ muốn nhắm mắt và thiếp đi một lúc. Đó là lần đầu tiên tôi giữ im lặng với em.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN