Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Buổi chiều hôm đó, à nhầm, buổi chiều vài tuần sau cái hôm mà Hà Trang nhận tôi làm "đệ tử" và bắt đầu truyền dạy cho tôi một số "bí kíp võ công" siêu quần của phái... "đại học" từ chiều đến tối khuya mỗi ngày, tôi đã cảm thấy đầu óc mình mở mang ra được phần nào, dù ít hay nhiều.
Và lẽ dĩ nhiên là với mức độ tự tin cũng như trình hoang tưởng gần đạt thượng thừa của mình, tôi hoàn toàn nghĩ rằng với từng ấy kiến thức, tôi có thể đánh bại thằng Dũng ngay và luôn. Thế cơ mà, việc đậu đại học đã khó thì việc vượt qua cái thằng ôn dịch này còn khó hơn gấp ngàn lần, ấy là chưa kể tôi mới return vào... tháng trước trong khi nó đã chú tâm vô việc học từ... đầu năm rồi. Xét tình hình lực lượng vào lúc này, không khó để nhận ra rằng tôi có nguy cơ sẽ bị nó sút thằng qua bên vệ đường mà không ú ớ được tiếng nào cả. Thế nhưng sống trên đời sống thì ít nhất cũng phải có một chút niềm tin, dù là nhỏ nhất.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta lại dùng từ "nguy cơ", nó bao gồm "nguy hiểm" cũng như cả "cơ hội", mọi mặt đối lập của cuộc sống đều luôn đi đôi với nhau, bất kể giờ phút. Chẳng hạn như hôm nay bạn bị điểm kém, nó có thể khiến bạn phải ăn đòn quắn đít vào buổi tối nhưng không thể phủ nhận rằng nhờ nó, bạn có thể nhận ra mình đang thiếu xót nhưng gì để nhanh chóng bổ sung và đạt kết quả tốt hơn vào bài kiểm tra lần tới.
Tình huống của tôi cũng y chang như vậy mà thôi, chỉ khác là dường như cơ hội của tôi hơi quá nhỏ bé thì phải. Nhưng, à mà thôi, dù sao thì khi có được sự ủng hộ của bé Vi, tôi cũng hạnh phúc lắm rồi, có lẽ bấy nhiêu là chưa đủ để tôi bắt kịp thằng Dũng, thế nhưng tôi sẽ tiến từng bước một, thề đấy. Suốt một tháng trở lại đây, em cũng đã thôi không đi chung với thằng Dũng nữa mà thay vào đó là nhờ thằng... Đạt mâm chở. Và dĩ nhiên là tôi có thể biết hết tất cả mọi tâm sự mà em thường hay nói với thằng Đạt, từ việc em chỉ muốn giả vờ chia tay cho đến cặp kè với thằng Dũng, tất cả chỉ vì em muốn tôi nhận thấy được rằng, em quan tâm đến tôi như thế nào, và hơn nữa, em muốn tôi học hành thật chăm chỉ, âu cũng là lo cho tương lai sau này mà thôi.
À nãy giờ mải lan man quá mà quên mất việc cần kể. Đó là vào tiết học thêm môn Toán chiều hôm đó. Thằng Dũng lúc này đang đứng gãi đầu gãi tai ở trên bảng vì một bài toán vô cùng hóc búa mà thầy cho – đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khó nhọc khi đối mặt với việc trả bài như vậy. Và lẽ đương nhiên rằng nó không làm được thì chẳng ai trong lớp này có thể. Bé Vi cũng vậy, cô nàng đang ngồi cắn bút trông vô cùng là... đáng yêu, nếu là lúc trước thì tôi đã buông chuột mà ngắm cho thoả thích, cơ mà bây giờ không phải lúc cho những suy nghĩ vớ vẩn nữa, đây đã là thời điểm vô cùng gấp rút rồi. Nhưng nói đi nói lại thì việc thằng học sinh giỏi nhất lớp bó tay đồng nghĩa với việc đám còn lại cũng vậy chỉ là những gì mà thầy cũng như đa số... thật ra là tất cả học sinh nghĩ thế, ngoại trừ... tôi ra. Nói thật là với khả năng của tôi hiện tại, việc làm được cái bài toán phía bên trên kia là một việc còn khó hơn lên trời. Ấy thế nhưng trong cái rủi có cái may, như tôi đã nói đấy, cái bài này chính là cái bài mà tối hôm qua, Hà Trang đã giảng cho tôi cặn kẽ đến từng cen ti mét một. Tôi thề là bây giờ có bắt tôi nhắm mắt, tôi cũng giải ra được, giỡn thôi chứ nhắm mắt thấy cái gì mà làm. Trong khi thầy vừa đuổi thằng Dũng về chỗ ngồi và toan đứng dậy giải cho cả lớp thì ở phía góc bên phải – tôi, đã hùng "dũng" đứng lên như một vị thần và làm bộ mặt không thể tươi hơn:
- Thầy ơi em có thể lên làm thử được không ạ?
Việc một thằng "thông minh" nhất nhì lớp đứng lên xung phong giải bài tập là chưa đủ mà việc thằng ấy còn đòi làm đúng cái bài đã khiến thằng giỏi nhất chịu chết thì nó giống như một vụ nổ vậy. Từ thầy, đám trong lớp, bé Vi và dĩ nhiên là cả thằng Dũng nữa, tất cả mọi người đều hướng về phía tôi với một ánh mắt vô cùng ngạc nhiên xen lẫn sự ngờ vực. Hẳn rồi, làm quái gì có ai tin tưởng vào tôi đâu, à, không tính bé Vi, em ý luôn ủng hộ tôi mà. Trong lúc hầu hết mọi người cùng chờ đợi tôi tiến lên bục giảng, bé Vi đã mỉm cười, không, phải nói là tít mắt cười mới đúng, cái nụ cười dễ thương của tôi từ phía bên cạnh và không quên đưa cây kẹo mút Chyps quen thuộc lên và lúc lắc, áng chừng sẽ là phần thưởng nếu tôi giải bài xong:
- Cố lên H ơi, hihi!
Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi hùng hục bước tới như một con... trâu và giựt lấy viên phấn từ trên tay cái thằng ôn con kia một cách cũng... trẻ trâu không kém. Dù vẻ mặt nó thoáng chút bất ngờ cũng như cay cú, thế nhưng tôi thừa tự tin để biết rằng, có cho vàng nó cũng chẳng dám đánh tôi lúc này, huống hồ là nếu có đánh thì với 3 tháng miệt mài võ nghệ, tôi cũng thừa sức làm ba mẹ nó nhận không ra con nếu nó động thủ. Nhẹ nhàng, tôi bước lên và tì phấn viết hết những gì mà "sư phụ đáng yêu" đã truyền thụ lại, từng "đường phấn" lả lướt trên mặt bảng như từng "thanh kiếm" nhọn hoắt đâm thằng vào cái bộ mặt đáng ghét của thằng Dũng khiến nó nhăn như khỉ ăn ớt, nghiến răng ken két ở phía đằng sau. Tôi thì vẫn bỏ ngoài tai mọi chuyện và tiếp tục cắm cúi làm bài cho đến khi dấu bằng cuối cùng được phết lên và đáp số phơi bày ra như muốn trêu tức nó vậy.
Và việc đầu tiên tôi làm sau khi hoàn thành bài test đầu tiên của mình không phải là quay sang phía thầy để biết đúng hay sai vì nó đã quá rõ ràng rồi. Việc mà tôi chú tâm tới đó chính là hướng thẳng xuống dưới, nơi cô bạn nhỏ của tôi đang ngồi vỗ tay nhè nhẹ và cười tít hết cả mắt lại. Mãi đến tận lúc này, tức là lúc mà hai đứa tôi đã rời xa nhau, tôi mới cảm thấy mình có lỗi biết nhường nào, tôi muốn mỗi ngày lại được nhìn thấy cái nụ cười ấy, được nhìn thấy một cô bé đáng yêu suốt ngày mếu máo nằm gọn trong lòng. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?
Bỗng từ phía sau, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi. Vâng, đó là thầy, cái vỗ vai bao trùm nhiều ý nghĩa, nó vừa là lời khen ngợi, vừa là lời động viên, và cao hơn nữa, đó là niềm tin mà thầy dành cho tôi, một thằng học trò tuy ngoan ngoãn nhưng còn nhiều yếu điểm. Nhưng có hề chi, với một tỉ quyết tâm, tôi hoàn toàn có thể làm được tất cả mọi thứ, và trước mắt là việc cố gắng học để lấy lại niềm tin của thầy, của gia đình và hơn tất cả là từ cô bạn nhỏ của tôi:
- Em làm tốt lắm, tôi định tìm coi có sai chỗ nào không nhưng mà em làm chuẩn lắm nên thôi đấy. Hahaha – Thầy vỗ vai tôi và cười thật to
- Dạ, em cảm ơn thầy, xin phép thầy em về chỗ ạ!
Nói rồi tôi từ từ bước về phía chỗ ngồi của mình, không quên đi ngang qua chỗ Vivi và đưa tay đón lấy chiếc kẹo mút thơm lừng mà cô nàng vất vả "cầm" nãy giờ. Theo thói quen, một tay cầm kẹo, tay còn lại tôi toan đưa lên để xoa đầu em như thường lệ. Nhưng rồi tôi chợt khựng lại khi nhớ ra rằng, mọi chuyện đã không còn như lức xưa nữa, rằng tôi không thể đối xử với em như cách đối xử của hai người yêu nhau nữa. Nghĩ đến đấy, đột nhiên trái tim tôi như muốn thắt lại, khoé mắt tưởng chừng như đã cay cay. Cơ mà cái điều xảy ra tiếp theo mới thực sự khiến tôi phải rơi lệ. Vivi dường như nhận ra được sự bổi rối cũng như ít nhiều nuối tiếc trong cách hành xử của tôi, em nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi đặt lên đầu mình và xoa qua xoa lại trong khi gương mặt vẫn toát ra niềm vui mặc dù lúc này nó đang... bí xị:
- Sao H không xoa đầu em nữa, H ghét em rồi hả?
Tôi ấp úng, chưa bao giờ tôi lại như thế trước bé Vi cả, chẳng hiểu sao hôm nay lại thế:
- Anh... anh...
Bỏ qua điều đó, Vivi lại cười tít và không quên khen tặng tôi về bài toán ban nãy:
- Hihi, em đùa thôi. Nhìn cái mặt thấy ghét, plè! – Cô nàng thè lưỡi trêu tôi
Trong lúc tôi còn đang ngập ngừng ngay tại chỗ thì bé Vi đã kéo tay tôi và ngồi xuống ngay bên cạnh em rồi cúi xuống lôi đống sách vở cặp kiếc lên khiến tôi hoàn toàn bất ngờ và có chút gì đó... hạnh phúc. Không lẽ em đã nhận ra được sự cố gắng và muốn... hai đứa làm hoà với nhau, à không, nói chính xác là... chơi lại thì đúng hơn. Cơ mà sau ngần ấy năm, Vivi đã quá hiểu tôi và em ý đã đọc thấu hết mọi suy nghĩ từ đen tối tới trắng sáng trong đầu tôi lúc này. Cô bé đỏ mặt, mỉm cười và nhéo hông tôi một cái... sướng tê tái:
- Mấy người còn phải đậu đại học nữa thì em mới cho kẹo, hông thôi em nghỉ chơi luôn đó!
Lần này thì người mỉm cười là tôi. Bé Vi của tôi là như vậy đấy, em trong mắt tôi vẫn luôn là một đứa trẻ con không hơn không kém và có lẽ em cũng luôn muốn mình nhỏ bé như thế để có thể nhõng nhẽo cũng như gục đầu vào vai tôi bất cứ khi nào em cảm thấy mệt mỏi, tôi sẽ luôn che chở và bảo vệ em, thật đó. Rõ ràng em có thể nói một cách hoa mỹ cũng như sến đặc hơn, ví dụ như là "Anh phải thực hiện lời hứa với em thì em mới cho anh cơ hội", đằng này Vivi bé bỏng lại sử dụng "kẹo" và "nghỉ chơi" để không làm tôi khó xử cũng như áp lực, dù gì thì một đứa con nít thì luôn trong sáng mà, Vi ha? À mà hẳn rồi, tôi luôn yêu cái sự trẻ con đó của em, vì khi ở cạnh em, nó khiến tôi cảm thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn gấp nhiều lần, không còn là một thằng nhóc lấc cấc với những buổi đánh lộn huyên náo cũng như những pha phá chuông huyền thoại nữa mà thay vào đó là một người con trai, người đàn ông của gia đình, gia đình nhỏ bé của hai đứa tôi đấy mà, vợ yêu của tôi nhỉ?
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN