Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Một năm nữa đã qua, hiện thực xa vời quá khứ, ngày mai sẽ thế nào? Chỉ biết đêm thật dài.
Tôi sợ màn đêm, bởi đó là thời khắc duy nhất của ngày, tôi cho phép mình chìm trong nhịp sống thật của con tim, và nhớ em...
Em thường cười buồn khi nhắn nhủ đến tôi, đừng thức khuya nữa, sau này già hơn Mi đó nghe.
Sau này sẽ thế nào?
Chap 28: Đã là yêu.
Tìm thấy cô ấy trên đoạn đường trống thênh thang, nụ cười e ấp trên môi em, hình ảnh quen thuộc đã bao ngày xâm chiếm lấy trái tim tôi, vẫn không thôi làm tim tôi loạn nhịp, rung bật biết bao cung bậc tràn đầy cảm xúc... Đã bao năm, tôi ngỡ mình sẽ không bao giờ tìm lại được nhịp điệu căng tràn sức sống và mãnh liệt yêu thương như thế từ quả tim mình.
Lần gặp lại nhau này, có nhiều ý nghĩa hơn đơn thuần tôi vẫn nghĩ. Nếu những gì xảy ra trong đêm tăm tối 25. 11, là cánh cửa khép vội giữ chân tôi, người vẫn giữ vị trí nằm vùng friend zone với Mi, thì sau đêm 31.12, là một thử thách lớn khi tôi đốt cháy hi vọng trong ván cược, bằng lời nói yêu em... thì lần gặp lại nhau đêm nay, tôi đã không còn giữ vị trí người bạn đơn thuần khi đi bên em nữa.
Phải mất hơn 10 năm, chỉ để thay đổi một thứ nhỏ bé, mà mênh mông giữa hai con người.
Có đáng không? Câu trả lời với tôi khi ấy, bây giờ, và sau này... Nỗi trống trải bao la nhất trong cõi người, khi ta đi đến tận cuối con đường, mà vẫn không sao tìm được điều ta yêu quí với cả trái tim, điều mà vì đó ta thắp sáng trái tim mình mỗi ngày để dẫn đường cho cả thế giới quanh ta, điều mà vì đó, ta hiểu rằng, ranh giới mong manh giữa bao điều cao đẹp và xấu xa ta đã bao lần được vỗ nhẹ lên vai nhắc nhở rằng đừng nhầm lẫn. Có thể cuộc đời cho tôi nhiều may mắn, đi cùng với bấy nhiêu bấy nhiêu bất hạnh, nỗi đau, nhưng từ khi tìm được em giữa dòng người trôi qua tôi, tôi biết cô ấy hơn tất cả những may mắn mà tôi đã có, hơn tất cả những đau khổ mà tôi đã đi qua...
Tôi xuống xe, đến gần cô ấy hơn. Cô ấy nhìn quanh đâu đó, tránh tôi giây lát, rồi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh sáng đèn đường vừa đủ cho tôi hình dung nên đôi má em đang ửng hồng. Em đẹp nhất đêm nay, trên con phố tẻ nhạt quen thuộc, không xiêm y lộng lẫy, chỉ mỗi nụ cười làm trang sức, em cũng thắp sáng vạn vật chung quanh, phủ lên chúng một vẻ tươi mới như lần đầu tôi tìm đến. Khi ta yêu, nhiều điều kì diệu dẫu rất nhỏ bé vẫn thường chạm vào những phần sâu thẳm nhất trong bản thân mỗi người.
Chúng tôi nói với nhau nhiều điều, mà thời gian qua đi đến nay hầu như đã xóa nhòa trong kí ức của tôi. Thật cay đắng khi não bộ lưu giữ những dấu hằn của cơn đau sâu hơn nhiều khi so với bao mơn trớn dịu dàng đằm thắm của niềm vui, hạnh phúc.
Nhưng khi ấy, như theo những gì tôi chưa quên, tôi ít nhất đã rất nghiêm túc trong vai trò mà em đã trao cho tôi. Bắt đầu từ việc quan sát cách em lên ga, cách em dùng thắng... Tôi nắm lấy tay em, hướng dẫn em chầm chậm lên ga nương theo tiếng máy. Rồi dùng thắng đĩa trước với chỉ 1 ngón tay, thắng sau với nhiều lực hơn.
Tôi dành thời gian chạy làm mẫu cho em khi vào cua, làm sao để không vào cua quá sớm và mở rộng gốc ôm. Sau gần nửa h, em bắt đầu nhịp nhàng khi lên ga, chiếc xe trắng đáng yêu không còn rốc máy khi đề pa, và đều tiếng máy.
Tôi chạy trước dẫn em tập lấy góc ôm cua quanh các ngã tư trong khu phố. Có 1 góc cua Mi lấy tai lái sang phải quá sớm, thành thử ngã xe... Rất may nhỏ kịp chống chân, cho tôi đủ thời gian nhảy xuống xe lao đến đỡ xe Mi.
Suốt hơn 1 giờ tập lái ấy, đôi lúc tâm trí tôi gợn lên câu hỏi, vì sao, giờ phút này, lại là tôi, mà không phải là Giang. Câu hỏi này về sau tôi bắt gặp thêm bao lần nữa.
Cho đến khi sương dần buông xuống, đêm lạnh hơn, tôi nhận ra đã đến lúc phải tạm chia tay. Tôi đưa Mi về lại con phố nhà em. Nhìn bóng em khuất sau khung cửa quen thuộc bao lần, lòng tôi lại dấy lên bao nỗi cô đơn kì lạ. Tại sao những giây phút bên em, tôi như trẻ lại, một con người khác, không thiếu những câu nói lấp lững ẩn ý làm em không thôi lườm tôi và cười... và khi trở lại với thực tại không có Mi, lại là tôi của những ngày cũ, khó gần, kiệm lời, thờ ơ?
Phải chăng, bên Mi, phần nào đó đã ngủ quên của tôi được đánh thức?
Tôi vít ga trở về con đường quên thuộc dẫn về cổng nhà mình, để rồi khi đứng bên khung cửa sổ quen thuộc, tôi tìm thấy tin nhắn vừa đến của Mi sáng trên màn hình phone...
Tôi với tay bật nhạc... vẫn là những bản nhạc đó, da diết bao đêm, trải lòng tôi lên khoảng không đơn độc, tĩnh lặng. Niềm vui chợt đến, chợt đi. Bao lần nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi không biết... Có những điều mong manh và mông lung đến vô cùng, không may chính là những gì miêu tả câu chuyện giữa chúng tôi...
Nếu như cô ấy là một cánh hải âu chao lượn tự do giữa vòm trời, và tôi vẫn tự tại trên đầu sóng bao ngày, có lẽ sẽ khác hơn chăng? Dù tình cảm giữa chúng tôi có thực sự tồn tại hay không, nó vẫn có bao rào cản ngăn cấm, bao hố sâu mà dường như chỉ khi có cánh mới có thể vượt qua. Với cô ấy đó là Giang, dẫu cho chính em vẫn thường làm mờ nhạt đi hình ảnh con người đó khi đi cùng tôi, thì Giang vẫn hiện hữu, một cách công khai nắm lấy tay em đi giữa ngày nắng... và tôi, là một cô gái yếu ớt mỏng manh, vẫn bao ngày tựa đầu lên vai tôi chờ một ngày mai ấm áp.
Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã là người sai. Tôi không có quyền ao ước, không được phép hi vọng, càng không được phép tiến đến quá gần Mi... Chỉ biết ngồi chờ trong đêm dài, để thấy lòng mình sống trong mơ mộng xa xăm, cùng cảm giác ăn năn tội lỗi... Chuỗi ngày đó với tôi chìm trong mâu thuẫn và những dằn xé không nguôi.
Năm rồi cũng đi vào những ngày cuối.
Đây là khoản thời gian tiếp diễn nhiều xáo trộn trong cuộc đời tôi hơn bao giờ hết.
Mọi thứ bắt đầu từ cô bé thứ 3 mà tôi đã quen trong một lần muốn cắt đứt với gấu. Nhà em biết chuyện tôi quen em đã lâu, họ không phản đối dẫu rằng vẫn thường nhắc nhở em nên tìm hiểu tôi thêm. Còn em thì bao đêm khóc, đến nỗi những người chị đã đặt dấu chấm hỏi về tôi. Và khi ngày nọ, một trong số các chị của em cuối cùng cũng nhìn thấy tôi vòng vèo trên phố với một cô gái nào khác ôm cứng phía sau (gấu tôi), thì họ lập tức báo cáo với mẹ, và bà ngay đêm đó đã dành cả giờ để nghe con gái khóc và ngăn cấm em tiếp tục gặp tôi.
Những ngày ấy tôi đã phải trả giá cho thói trăng hoa nông nỗi của mình, khi tôi nhìn thấy nước mắt con gái nhiều hơn số năm trong đời tôi cộng dồn. Không rõ ông trời trêu tôi, hay với phụ nữ có lúc tôi đã là người bạn tốt, tôi đã dăm ba lần làm bờ vai cho các cô khóc, vì một gã khác, gã mà có lúc tôi không tiếc lời rủa xả. Để rồi hiện thực có lẽ sẽ có 1 ai khác nguyền rủa tôi vì đã làm cô bé khóc, khóc rất nhiều.
Cô bé không thôi dằn dật tôi giữa cơn sáng nắng chiều mưa, lúc đòi chia tay, lúc lại giận dữ khi tôi đồng ý. Đi cùng áp lực từ mẹ ép cô bé phải nghỉ ngay nơi làm việc, đó thật sự là một thời điểm khó khăn.
Ngoài việc là bạn gái của tôi, trong quán ai cũng yêu quí bé, vì bé xinh xắn và làm việc tốt, rất tốt. Cô bé có thể đảm đương mọi vị trí, cũng có thể vì tình cảm dành cho tôi, nên cô bé đã rất cố gắng.
Tôi thôi những nghĩ suy về Mi, trong một đêm dài tìm lối thoát cho cả tôi và cô bé.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN