Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối

“…Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
Đến nay thành không đủ nữa rồi…”
Chap 42: Remember when
Không phải ngẫu nhiên, Mi vẫn mãi là hình bóng trái tim tôi lưu luyến, lưa giữ những cảm xúc về em bao năm tháng ấy mà vẫn chưa phai mờ.
Em đằm thắm, tinh khôi trong dáng vẻ nhỏ xinh. Đôi mắt biết cười, môi e ấp nụ cười ẩn ý...
Em thích những ngày mưa, thích những quyển sách với bìa cũ in đậm dấu vết tháng năm, yêu những vần thơ mộc mạc, và trầm lắng với những giai điệu một thời vàng son...
Em là 1 nữa rất gần với tôi, nhưng cũng khác xa tôi vời vợi. Là hình bóng mà tâm hồn lẫn tư duy tôi tìm kiếm.
Là cô gái tỏa sáng thế giới của tôi chỉ với sự hiện diện của em. Là cô gái hiểu lòng tôi.
Và giờ đây, tôi chìm trong nụ hôn với em. Bàng hoàng trong từng nhịp đập của quả tim khờ dại, run rẩy trong mỗi hơi thở ngát hương của em, và vòng tay tôi đã ghì lấy em thật lâu... Ngọn đồi như chìm trong màu sắc hoàng hôn và sự tĩnh lặng giữa chúng tôi.
Nếu tôi đã chạm lên không rõ bao nhiêu đôi môi, kí ức đó với em, quả thật đến nay, đã không đủ nữa rồi. Tôi khi ấy ngây dại như cậu bé lần đầu nếm môi thiếu nữ, như đắm chìm trong hạnh phúc của nụ hôn đầu. Những cảm xúc đó, dường như không trở lại với ai khác sau em, mà cũng chưa từng hiện diện với ai khác trước em.
Là hạnh phúc, hay cơn đau âm thầm, vòng tay tôi ghì lấy Mi, và tôi cảm nhận vị mặn trên môi em... Là nước mắt. Em khóc. Trái tim tôi cũng yếu ớt biết bao trước dòng lệ này.
Tôi nắm tay em, chúng tôi đi dạo rất lâu giữa những thân thông ngút ngàn, cái lạnh về chiều bao bọc lấy chúng tôi, đưa đôi bờ vai sát lại gần nhau hơn. Chúng tôi đã không nói với nhau thêm lời nào nữa, cho đến khi cô ấy phía sau tôi trên chặng đường về.
- R sẽ giữ tay Mi suốt chặng đường về...
- Chạy xe bằng 2 tay đi...
- Không!
Em vòng tay ôm tôi, và quả thật tôi đã giữ tay em rất lâu trên hành trình ấy.
Mây vần vũ trên vòm trời, những hạt mưa xuân phớt nhanh trên cung đường.
Tôi nói với em.
- Thường nghe, những người đi về phía mưa cùng nhau, sẽ yêu nhau rất lâu.
- Đây là ngược hướng mưa chứ nhỉ?
- Nhưng có lẽ sẽ rất lâu đấy.
- Trong bao lâu...
Mi ghì lấy tôi trong cơn lạnh, tựa cằm lên vai tôi.
- Mãi mãi...
Tôi, tuyệt đối không có niềm tin vào cụm từ này. Tuyệt đối không tin vào mãi mãi, cũng chưa từng mở lời nói này với bất kì người phụ nữ nào, ngoài trừ Mi.
Bởi, trong cơn mưa lất phất hôm ấy, tôi cảm nhận được, có lẽ, sẽ là mãi mãi.
Tôi chạy chậm hơn chặng đi kha khá
- Muốn ở bên Mi lâu hơn phải không?
E thì thầm.
- Về thành phố nhanh đi, tìm một quán cafe, Hiend nhé. Mi muốn ở đó với R 1 lúc trước khi... mình phải về.
Tôi siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của Mi... Thời gian vô tình biết bao... Cuộc hẹn dở dang sau 10 năm dài vậy mà cũng hờ hững qua đi trong dòng trôi của kim giây. Sẽ thế nào đây sau hôm nay... câu hỏi đó có lẽ cũng xáo động trong tâm trí không chỉ riêng tôi.
Chúng tôi dừng chân trước khi tiến vào thành phố, khi ấy bóng tối đã nhá nhem bao trùm lên vạn mái nhà.
Em nhìn tôi hồi lâu và bảo:
- Giang có nhiều điểm giống R...
- Giống thế nào?
- Ngoại hình, R hơn chút, nhưng giống, cả sự hậu đậu nữa...
Tôi bật cười, em cũng cười, song nụ cười sớm tắt.
- Mi đã sai phải không...
Câu trả lời, mãi mãi không bao giờ có. Lựa chọn của em, sẽ là tương lai của em.
Tôi đến Hiend cafe tầm 7h hơn. Và lưu lại đó cùng Mi rất lâu.
Lần này, chúng tôi chọn bàn dành cho cặp, cùng gọi món, và ngồi lặng bên nhau. Em tựa đầu trên vai tôi. Bản nhạc nào da diết vọng lên những tự sự u hoài, đôi khi tôi dịch vội cho em vài đoạn tôi yêu thích, đôi khi, tôi chạm môi em...
Màn hình điện thoại Mi đôi khi bật sáng, là Giang gọi. Và cô ấy chỉ trả lời vội qua tn, rồi dường như, em chán ghét việc phải chạm vào chiếc phone của mình sau đó thêm lần nào nữa.
- Ở lại thêm 1 lúc nữa đi. Mi chưa muốn về. Không lâu nữa đâu...
Em nói với tôi khi đồng hồ đã điểm qua 9h30
Và rồi thời khắc trở về với thực tại đã đến, tôi đưa em trở về ngôi nhà với khu vườn bao bọc lấy kí ức của tôi. Nhiều năm đã qua cho đến lúc này, khu vườn ấy cũng không mấy thay đổi.
- Lúc mới quen, Giang thường tỏ tình với Mi qua bài hát Tình Đơn Phương.
- Giang hát có hay không?
- Hay.
- Hay hơn R không?
- R cũng biết hát sao? Mi chưa nghe R hát bao giờ nên không biết?
Câu hỏi của Mi với tôi quả thật là bất ngờ nhỏ. Nhưng ngẫm lại, quả thật chưa 1 lần tôi có cơ hội hát khi bên Mi. Ngày xưa đó, càng không có lí do, hiện tại thì có rồi đây.
- Mi thích bản nhạc nào? Đã nghe Biển Cạn bao giờ chưa?
Cô ấy ngẫm nghĩ 1 lúc.
- Biết, R hát Mi nghe đi...
Và tôi hát, khi vòng tay em vẫn bên tôi, trên chặng đường ngược gió.
Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé, tiếng gió thét cao, biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn, biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi.
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.
Có người hẹn tôi cuối phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm, biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao, biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng ru não nề, hải âu không về
Vắng em trên đời, biển thầm than khóc ngàn lần với tôi.
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.
Dẫu rằng bài hát tủ của tôi, là Niệm Khúc cuối mỗi khi cầm mic, nhưng chất giọng của tôi tạm ổn với dòng nhạc xưa.
- Dừng xe lại 1 lúc đi...
Mi nói khi không bao xa nữa, là cánh cổng tím màu hoa giấy năm nào...
Em tựa cằm vào vai tôi, đôi tay bé nhỏ giữ nhẹ lấy tôi.
- Sau hôm nay, ... đừng liên lạc với Mi nữa nhé. Sau hôm nay, Mi không biết chuyện gì sẽ đến với Mi nữa... Nhưng khi nào có thể, Mi sẽ nt với R. Mình sẽ không gặp nhau rất lâu, rất lâu biết không. Mi nhớ ngày sinh nhật của R... Lần gặp sau này, sẽ là ngày đó. Không được nhớ Mi nhiều, biết không
Vai áo tôi ướt, và đêm dường như cũng lặng theo nước mắt em...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN