Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Nãy giờ mình rất vui, cứ tưởng sau trận ẩu đả trong khách sạn, Uyên và thằng Khang sẽ chẳng thể nào tiếp tục được nữa. Đám cưới chắc chắn hủy bỏ, sẽ chẳng còn lý do gì, hay bất cứ ai ngăn cản Uyên đến với mình. Nào ngờ bây giờ Uyên lại nói vậy khiến mình rất hụt hẫng, nghĩ nát đầu vẫn không hiểu cớ gì Uyên cứ kiên quyết lấy thằng Khang cho bằng được. Chẳng lẽ không lấy không xong? Hay là...
Mình hỏi cộc lốc:
- Uyên có bầu với nó hả?
- Nói gì vậy? - Uyên sững người.
- Uyên có bầu với nó hả? - Mình lặp lại - Chỉ có lý do đó mới khiến Uyên bắt buộc phải lấy nó thôi.
- T nghĩ Uyên gặp ai cũng dễ dãi vậy à?
Uyên không đáp mà hỏi ngược lại mình, sắc mặt hơi tái đi.
Mình cũng biết vừa lỡ lời nên vội chữa cháy:
- Không. Ý T không phải vậy, chậc, tại... Dù sao nó cũng là người yêu cũ mà! Ý T là đâu phải hai người chưa từng...
Uyên bỗng giơ tay gọi lớn:
- Tính tiền!
Thanh toán xong, cô nàng không nói lời nào, cầm túi xách quày quả đi ra xe, cứ như mình đột nhiên thành vô hình. Mình vội bước theo, may còn kịp leo lên xe, lỡ chậm chân không dám chắc Uyên có chờ không hay lại chạy đi luôn.
Ngó mặt cô nàng lạnh như tiền, lái xe thì ào ào, mình hơi ớn, thế nhưng vẫn thấy oan ức.
- Nếu T nói sai thì cho xin lỗi! Nhưng Uyên cũng hiểu giùm T, hỏi hoài Uyên không nói, T buộc phải đoán đại chứ biết sao?
Mặc cho mình giải thích, Uyên chả thèm đáp, cứ im im lái xe, chẳng biết cô nàng định đi đâu nữa.
- Thôi được rồi, T sẽ không bao giờ tìm hiểu nguyên nhân nữa, được chưa?
Yên lặng mãi quá ngột ngạt, không chịu được mình phải chủ động từ bỏ, có vậy Uyên mới chịu lên tiếng, tuy vẫn còn có vẻ bực dọc:
- Nói thì nhớ giữ lời!
Mình nhịn thì nhịn chứ cũng bực không kém:
- Chả thèm hỏi nữa, mệt! Tóm lại Uyên đang lái xe đi đâu vậy?
- Đi bất cứ đâu T thích! Đêm nay cho T chọn!
- Vậy hả? T muốn ngủ, kiếm khách sạn nào thuê phòng nhen? - Mình nói ngay chẳng cần nghĩ nhiều.
Không ngờ Uyên vẫn gật đầu đáp ứng:
- Sao cũng được.
Chạy một hồi, bọn mình vào tới khu trung tâm Sài Gòn, giờ này khuya rồi nhưng trong đây vẫn còn rất đông vui. Uyên tạm dừng xe xa xa trước một khách sạn năm sao có tiếng, biết ý định của cô nàng, mình nhăn mặt:
- Đi chỗ khác được không?
- Sao vậy? - Uyên khó hiểu - Vô đây ở cho thoải mái sao lại không chịu?
- Không quen lắm! T không thuộc tầng lớp này, kiếm chỗ nào bình dân thôi!
Thực sự mình không háo hức mấy với viễn cảnh ngủ trong những căn phòng xa hoa thế này, cảm giác nó không thuộc về mình. Không hẳn là mình ngu hay ra vẻ, chỉ là dùng tiền của người khác lâu lâu vào ké nơi này một lần thì mình rất không thích. Nếu muốn, chờ khi nào mình đủ khả năng tài chính sẽ tự hưởng thụ sau.
Uyên cười nói:
- Trời ơi, nhìn tưởng ghê gớm vậy thôi, T vô một lần là thấy nó bình thường như cân đường hộp sữa à! Một đêm có mấy triệu.
Ờ, một đêm có mấy triệu, nghe sao mà nhẹ nhàng dễ sợ. Mấy triệu đó bằng cả tháng lương của những người lao động rồi đó cô nương.
Nghĩ vậy trong bụng chứ mình không nói ra, chỉ bảo:
- T thấy không thoải mái, thật đó! Kiếm chỗ nào bình dân hơn tí đi!
Uyên nhún vai:
- Được rồi, lỡ hứa chiều theo ý T rồi, muốn sao cũng được hết!
Cô nàng đánh lái vòng xe lại, lướt qua từng dãy phố, lát sau chỉ vào một tòa khách sạn khá lớn nằm hơi xa khu trung tâm, trông cũng không bình dân lắm:
- Đây được chưa? Khách sạn 3 sao thôi.
- Ừ, cũng được đó.
Chờ mình đồng ý, Uyên mới chạy xe vào trong.
Từ khách sạn 5 sao chạy qua 3 sao, nghe có vẻ thấp kém hơn không ít. Mang tiếng khách sạn 3 sao chứ phòng ốc nơi này cũng rất đẹp, sang trọng, rộng rãi. Nó hoàn toàn khác với khách sạn mình ở mấy hôm nay, trong phòng đầy đủ tiện nghi, nệm dày và cực êm, bồn tắm cũng đẹp và sạch sẽ cực kỳ. Không phải mình chưa từng vào khách sạn 3 sao, 4 sao cũng ở rồi, chỉ là sau chuyện tối nay thoáng nhận ra mình và Uyên đúng là thuộc hai thế giới khác nhau thật. Lâu nay đi cùng mình, có lẽ Uyên luôn chấp nhận tới những chỗ "thấp kém, bình dân" vì nhún nhường mình, sợ làm mình tự ái hoặc mất mặt.
Mấy chỗ như khách sạn hồi nãy mình bỏ qua, mới chân chính là nơi Uyên thuộc về.
Nhìn Uyên lơ đễnh ngó nghiêng quanh phòng, đứng rất gần mình mà chợt thấy trở nên rất xa xôi, không tài nào với tới. Nhớ lại những lời thằng Khang sỉ nhục lúc nãy, cũng có cái lý của nó. Từ một góc độ nào đó mà nói thì Uyên lấy thằng Khang mới xứng đôi vừa lứa. Uyên còn theo thằng khố rách áo ôm như mình ngày nào, cô nàng sẽ còn thiệt thòi ngày đó. Tâm trạng mình xìu như quả bóng xì hơi, bỗng thoáng qua ý nghĩ có nên buông bỏ Uyên, để Uyên tự do đến với nơi chốn mà Uyên đã chọn lựa hay không?
Đang nhìn ngó xung quanh, vô tình thấy mình ngồi thu lu một đống, Uyên hỏi:
- Làm gì tự nhiên mặt mày như cái bánh bao vậy? Không thích chỗ này luôn hả?
Mình hơi chán chường lắc đầu:
- Không phải. Uyên vô đây lần nào chưa?
- Chưa, lần đầu.
- Vậy trước kia lên đây chơi thì ở đâu? Khách sạn hồi nãy hả?
- Cũng ở mấy chỗ 5 sao, nhưng không phải khách sạn đó. Sao vậy? Yên tâm đi, Uyên không đưa T tới mấy chỗ đã từng tới với thằng Khang đâu!
Biết ngay. Vậy mà từ qua tới nay ở cùng mình trong khách sạn nhỏ kia, không hề nghe Uyên lên tiếng chê bai gì hết, phát hiện này làm mình thấy cảm kích. Nhớ lại từ xưa tới giờ, hình như chưa bao giờ Uyên tỏ vẻ giàu có hay coi thường mình, nếu có thì cũng chỉ là trong những lúc đùa vui.
Mình uể oải nói:
- Ngủ chưa? Nghe người nhức mỏi quá, giờ chỉ muốn nằm thôi!
- Uyên rửa mặt đã, ra đường nãy giờ bụi bặm không à.
Uyên vào phòng tắm rửa mặt, mình ngả lưng xuống nệm, êm quá, thư giãn gân cốt dễ sợ. Quần nhau một trận với thằng Khang xong, giờ mới cảm thấy toàn thân mỏi nhừ.
Lát sau, Uyên đi ra. Cô nàng đã thay cái váy ngủ khác màu hồng nhạt, trông gợi cảm còn hơn cái cũ.
Vừa bước ra, mình chưa kịp ngắm được mấy giây, cô nàng đã với tay tắt đèn phòng, đồng thời bật đèn ngủ lên, sau đó mới nhẹ nhàng trèo lên giường ngồi cạnh mình. Động thái này của Uyên làm mình nhanh chóng chìm trong cảm giác hồi hộp, cứ như gái tơ lần đầu tiên động phòng cùng chồng trong đêm tân hôn vậy.
Trong bóng tối lờ mờ, mấy ngón tay Uyên chạm lên trán mình, ve vuốt mớ tóc lòa xòa mất trật tự trên đó, khẽ nói:
- Mỏi lắm hả, có cần Uyên đấm lưng cho không?
Còn chưa biết khai mào thế nào, Uyên đã chủ động đề nghị, có là thằng ngu mới từ chối. Tất nhiên mình chịu ngay, ngoài mặt thì giả bộ:
- Đấm lưng thôi hả? Còn gì hay ho hơn không?
- Muốn gì thì nói toẹt ra đi, khỏi lấp lửng! - Cô nàng hừ mũi.
- He he, muốn mát xa! - Mình cười dê.
- Nào giờ Uyên chưa từng mát xa cho ai, không biết.
Mình tính nói không lẽ chưa từng mát xa cho thằng Khang, mà sợ chọc Uyên nổi khùng lên nên thôi. Họa hoằn lắm mới có lúc Uyên dịu dàng dễ chịu thế này, chẳng ngu chọc ghẹo làm gì. Mình gật đầu:
- Làm đại đi, sao cũng được, có chết đâu mà lo!
Nói xong, mình quay người nằm sấp xuống, hai mắt lim dim chờ đợi, trong lòng âm thầm khấn vái, chỉ hy vọng thằng ôn vật kia đừng có một lần nữa mò tới đây phá đám chuyện tốt đẹp đêm nay nữa.
Hai bàn tay mềm mại của Uyên nhẹ nhàng bóp bóp hai bên vai mình, thật khoan khoái làm sao. Tiếp theo, cô nàng bắt đầu dần, rồi đấm dọc theo sống lưng từ trên xuống, xong lại từ dưới lên, nói chung đều là những động tác cơ bản con nít cũng biết, thậm chí có phần vụng về, có khi đây là lần đầu Uyên làm chuyện này thật.
Uyên cứ đấm lên đấm xuống, xong rồi bóp vai bóp lưng, thủy chung chỉ tới phần thắt lưng lại trở ngược lên trên, hoàn toàn không đả động gì tới mấy chỗ mình chờ mong như nãy giờ cứ tưởng bở. Chờ tới lần thứ mười mấy mà cô nàng vẫn có nhiêu đó động tác làm hoài, mình từ khoan khoái chuyển sang thấy mệt người, thấp giọng nói:
- Không đỡ mỏi gì hết à! Uyên biết có nhiêu đó thôi hả?
Cô nàng đáp bằng giọng hơi ngượng:
- Đã nói không biết rồi mà, đấm mỏi tay muốn chết chứ có sung sướng gì đâu, còn chê bai nữa!
Nghe cũng tội, mình bèn dẫn dắt từ từ:
- Thấy mấy nhỏ mát xa có chiêu đứng lên lưng đi tới đi lui nghe nói đã lắm, trị nhức mỏi cực hay! Uyên làm thử đi!
- Hả? Khùng quá, Uyên đứng lên chắc T lòi phèo! - Uyên lắc đầu không chịu.
Mình cười thầm, họa điên mới cho Uyên đứng lên lưng, chắc mình chết thật, vờ tặc lưỡi:
- Không đứng thì thôi ngồi cũng được, trọng lượng Uyên mà ngồi lên người chắc làm cho xương cốt T thẳng ra, đỡ hết mỏi thật đó!
Im vài giây, Uyên hỏi:
- Ngồi sao mới được?
- Thì ngồi lên lưng T nè, thử đi! - Biết cô nàng vậy là sắp chịu rồi, mình tiếp tục dụ khị.
Uyên ngần ngừ giây lát, cuối cùng cũng chịu ngồi lên lưng mình, chắc sợ đè chết mình nên không dám ngồi hết lực mà vẫn còn nương, miệng hỏi dò:
- Nặng lắm không?
Khoảnh khắc cặp mông căng tròn, mát lạnh và rất đỗi êm ái ngồi lên lưng mình, nói thật là không thể nào diễn tả được cảm giác đó, bị người ta đè mà cứ thấy lâng lâng là thế quái nào. Mình ừ hử vài tiếng:
- Không. Giờ Uyên cứ giữ nguyên tư thế đó, hai tay ấn mạnh lưng T!
- Vầy hả? Sao, được chưa?
Mình chỉ sao Uyên làm theo y vậy, ngoan ngoãn chưa từng thấy, cũng chả biết cô nương này đang ngây thơ thật hay chỉ giả vờ để trêu mình. Nhưng nói gì thì nói, công nhận là giãn gân giãn cốt thật, chẳng những vậy còn thấy vô cùng thích thú, hưng phấn cực độ với những đụng chạm mờ ám vào phần cơ thể nhạy cảm của Uyên. Thích tới mức mình không buồn đáp, cứ nằm lim dim hai mắt tận hưởng, máu me trong người thì chạy rần rật tới lui như lũ ngựa bất kham, phải kiềm chế hết sức mới không bật dậy mà đè Uyên xuống hôn hít cho kỳ thỏa mãn.
Khá lâu, đang ngồi Uyên đột ngột nằm xuống, áp chặt cơ thể lên lưng mình, mạnh tới mức có thể cảm nhận được hai hạt gì đó khá cứng đang đè trên lưng rất nóng. Cô nàng hôn nhẹ vành tai mình, thì thầm qua làn hơi thở mỏng như tơ:
- Thích không?
- Thích lắm! - Mình khó khăn đáp - T sắp chịu hết nổi rồi!
Tiếng Uyên cười khúc khích bên tai đầy quyến gọi:
- Chịu hết nổi thì muốn làm gì làm đi! Đêm nay Uyên thuộc về T mà, có cấm T đâu chứ!
Trái tim mình suýt nhảy tọt ra khỏi lồng ngực, liền xoay nhanh người lại, tức thì làm Uyên ngã xuống bên cạnh. Cô nàng khẽ kêu một tiếng, môi miệng đã bị mình lấp kín. Mình hôn rất mạnh, rất sâu, vô cùng cuồng nhiệt, bao nhiêu dồn nén từ hôm qua đến giờ phút này đều bung hết ra như cái lò xo bị nén hết cỡ. Vừa hôn, tay mình vừa mò mẫm khắp người Uyên.
Uyên đáp lại mình đầy đam mê, không hề ngăn cản như đã hứa, chỉ run rẩy đón nhận sự đụng chạm rất đỗi nhạy cảm, thậm chí ở những nơi kín đáo quý giá nhất.
Quấn lấy nhau chẳng biết qua bao lâu, khi sắp phá đi giới hạn cuối cùng, mình nói nhỏ vào tai Uyên:
- Cho T hén!
Đáp lại, cô nàng nói trong làn hơi gấp gáp:
- Nghiền nát Uyên đi! Lần cuối rồi, Uyên muốn thật trọn vẹn!
Không gì kích thích bằng những lời này, chút e dè còn lại trong mình tan biến, nằm đè lên Uyên, vồ vập lấy Uyên như con thú hoang đang thèm khát con mồi, làm những hành động có thể nói là nguyên thủy nhất của con người.
Hai tay Uyên vòng qua, ôm chặt lưng mình, giọng nỉ non tựa như đang khóc:
- Có biết bao nhiêu đêm Uyên mơ được cùng T thế này không? Đời này không cho phép mình tới với nhau, thôi thì buông thả lần này nữa thôi...
Đến đây, cô nàng tắt nghẹn không nói được nữa, vì mình đã bắt đầu xua quân công thành dữ dội.
Mình làm như Uyên nói, nghiền nát Uyên ra, để Uyên tan thành vô vàn mảnh nhỏ, hòa thành một thể với mình, để hai đứa mãi mãi không bao giờ chia lìa...
Mình hỏi cộc lốc:
- Uyên có bầu với nó hả?
- Nói gì vậy? - Uyên sững người.
- Uyên có bầu với nó hả? - Mình lặp lại - Chỉ có lý do đó mới khiến Uyên bắt buộc phải lấy nó thôi.
- T nghĩ Uyên gặp ai cũng dễ dãi vậy à?
Uyên không đáp mà hỏi ngược lại mình, sắc mặt hơi tái đi.
Mình cũng biết vừa lỡ lời nên vội chữa cháy:
- Không. Ý T không phải vậy, chậc, tại... Dù sao nó cũng là người yêu cũ mà! Ý T là đâu phải hai người chưa từng...
Uyên bỗng giơ tay gọi lớn:
- Tính tiền!
Thanh toán xong, cô nàng không nói lời nào, cầm túi xách quày quả đi ra xe, cứ như mình đột nhiên thành vô hình. Mình vội bước theo, may còn kịp leo lên xe, lỡ chậm chân không dám chắc Uyên có chờ không hay lại chạy đi luôn.
Ngó mặt cô nàng lạnh như tiền, lái xe thì ào ào, mình hơi ớn, thế nhưng vẫn thấy oan ức.
- Nếu T nói sai thì cho xin lỗi! Nhưng Uyên cũng hiểu giùm T, hỏi hoài Uyên không nói, T buộc phải đoán đại chứ biết sao?
Mặc cho mình giải thích, Uyên chả thèm đáp, cứ im im lái xe, chẳng biết cô nàng định đi đâu nữa.
- Thôi được rồi, T sẽ không bao giờ tìm hiểu nguyên nhân nữa, được chưa?
Yên lặng mãi quá ngột ngạt, không chịu được mình phải chủ động từ bỏ, có vậy Uyên mới chịu lên tiếng, tuy vẫn còn có vẻ bực dọc:
- Nói thì nhớ giữ lời!
Mình nhịn thì nhịn chứ cũng bực không kém:
- Chả thèm hỏi nữa, mệt! Tóm lại Uyên đang lái xe đi đâu vậy?
- Đi bất cứ đâu T thích! Đêm nay cho T chọn!
- Vậy hả? T muốn ngủ, kiếm khách sạn nào thuê phòng nhen? - Mình nói ngay chẳng cần nghĩ nhiều.
Không ngờ Uyên vẫn gật đầu đáp ứng:
- Sao cũng được.
Chạy một hồi, bọn mình vào tới khu trung tâm Sài Gòn, giờ này khuya rồi nhưng trong đây vẫn còn rất đông vui. Uyên tạm dừng xe xa xa trước một khách sạn năm sao có tiếng, biết ý định của cô nàng, mình nhăn mặt:
- Đi chỗ khác được không?
- Sao vậy? - Uyên khó hiểu - Vô đây ở cho thoải mái sao lại không chịu?
- Không quen lắm! T không thuộc tầng lớp này, kiếm chỗ nào bình dân thôi!
Thực sự mình không háo hức mấy với viễn cảnh ngủ trong những căn phòng xa hoa thế này, cảm giác nó không thuộc về mình. Không hẳn là mình ngu hay ra vẻ, chỉ là dùng tiền của người khác lâu lâu vào ké nơi này một lần thì mình rất không thích. Nếu muốn, chờ khi nào mình đủ khả năng tài chính sẽ tự hưởng thụ sau.
Uyên cười nói:
- Trời ơi, nhìn tưởng ghê gớm vậy thôi, T vô một lần là thấy nó bình thường như cân đường hộp sữa à! Một đêm có mấy triệu.
Ờ, một đêm có mấy triệu, nghe sao mà nhẹ nhàng dễ sợ. Mấy triệu đó bằng cả tháng lương của những người lao động rồi đó cô nương.
Nghĩ vậy trong bụng chứ mình không nói ra, chỉ bảo:
- T thấy không thoải mái, thật đó! Kiếm chỗ nào bình dân hơn tí đi!
Uyên nhún vai:
- Được rồi, lỡ hứa chiều theo ý T rồi, muốn sao cũng được hết!
Cô nàng đánh lái vòng xe lại, lướt qua từng dãy phố, lát sau chỉ vào một tòa khách sạn khá lớn nằm hơi xa khu trung tâm, trông cũng không bình dân lắm:
- Đây được chưa? Khách sạn 3 sao thôi.
- Ừ, cũng được đó.
Chờ mình đồng ý, Uyên mới chạy xe vào trong.
Từ khách sạn 5 sao chạy qua 3 sao, nghe có vẻ thấp kém hơn không ít. Mang tiếng khách sạn 3 sao chứ phòng ốc nơi này cũng rất đẹp, sang trọng, rộng rãi. Nó hoàn toàn khác với khách sạn mình ở mấy hôm nay, trong phòng đầy đủ tiện nghi, nệm dày và cực êm, bồn tắm cũng đẹp và sạch sẽ cực kỳ. Không phải mình chưa từng vào khách sạn 3 sao, 4 sao cũng ở rồi, chỉ là sau chuyện tối nay thoáng nhận ra mình và Uyên đúng là thuộc hai thế giới khác nhau thật. Lâu nay đi cùng mình, có lẽ Uyên luôn chấp nhận tới những chỗ "thấp kém, bình dân" vì nhún nhường mình, sợ làm mình tự ái hoặc mất mặt.
Mấy chỗ như khách sạn hồi nãy mình bỏ qua, mới chân chính là nơi Uyên thuộc về.
Nhìn Uyên lơ đễnh ngó nghiêng quanh phòng, đứng rất gần mình mà chợt thấy trở nên rất xa xôi, không tài nào với tới. Nhớ lại những lời thằng Khang sỉ nhục lúc nãy, cũng có cái lý của nó. Từ một góc độ nào đó mà nói thì Uyên lấy thằng Khang mới xứng đôi vừa lứa. Uyên còn theo thằng khố rách áo ôm như mình ngày nào, cô nàng sẽ còn thiệt thòi ngày đó. Tâm trạng mình xìu như quả bóng xì hơi, bỗng thoáng qua ý nghĩ có nên buông bỏ Uyên, để Uyên tự do đến với nơi chốn mà Uyên đã chọn lựa hay không?
Đang nhìn ngó xung quanh, vô tình thấy mình ngồi thu lu một đống, Uyên hỏi:
- Làm gì tự nhiên mặt mày như cái bánh bao vậy? Không thích chỗ này luôn hả?
Mình hơi chán chường lắc đầu:
- Không phải. Uyên vô đây lần nào chưa?
- Chưa, lần đầu.
- Vậy trước kia lên đây chơi thì ở đâu? Khách sạn hồi nãy hả?
- Cũng ở mấy chỗ 5 sao, nhưng không phải khách sạn đó. Sao vậy? Yên tâm đi, Uyên không đưa T tới mấy chỗ đã từng tới với thằng Khang đâu!
Biết ngay. Vậy mà từ qua tới nay ở cùng mình trong khách sạn nhỏ kia, không hề nghe Uyên lên tiếng chê bai gì hết, phát hiện này làm mình thấy cảm kích. Nhớ lại từ xưa tới giờ, hình như chưa bao giờ Uyên tỏ vẻ giàu có hay coi thường mình, nếu có thì cũng chỉ là trong những lúc đùa vui.
Mình uể oải nói:
- Ngủ chưa? Nghe người nhức mỏi quá, giờ chỉ muốn nằm thôi!
- Uyên rửa mặt đã, ra đường nãy giờ bụi bặm không à.
Uyên vào phòng tắm rửa mặt, mình ngả lưng xuống nệm, êm quá, thư giãn gân cốt dễ sợ. Quần nhau một trận với thằng Khang xong, giờ mới cảm thấy toàn thân mỏi nhừ.
Lát sau, Uyên đi ra. Cô nàng đã thay cái váy ngủ khác màu hồng nhạt, trông gợi cảm còn hơn cái cũ.
Vừa bước ra, mình chưa kịp ngắm được mấy giây, cô nàng đã với tay tắt đèn phòng, đồng thời bật đèn ngủ lên, sau đó mới nhẹ nhàng trèo lên giường ngồi cạnh mình. Động thái này của Uyên làm mình nhanh chóng chìm trong cảm giác hồi hộp, cứ như gái tơ lần đầu tiên động phòng cùng chồng trong đêm tân hôn vậy.
Trong bóng tối lờ mờ, mấy ngón tay Uyên chạm lên trán mình, ve vuốt mớ tóc lòa xòa mất trật tự trên đó, khẽ nói:
- Mỏi lắm hả, có cần Uyên đấm lưng cho không?
Còn chưa biết khai mào thế nào, Uyên đã chủ động đề nghị, có là thằng ngu mới từ chối. Tất nhiên mình chịu ngay, ngoài mặt thì giả bộ:
- Đấm lưng thôi hả? Còn gì hay ho hơn không?
- Muốn gì thì nói toẹt ra đi, khỏi lấp lửng! - Cô nàng hừ mũi.
- He he, muốn mát xa! - Mình cười dê.
- Nào giờ Uyên chưa từng mát xa cho ai, không biết.
Mình tính nói không lẽ chưa từng mát xa cho thằng Khang, mà sợ chọc Uyên nổi khùng lên nên thôi. Họa hoằn lắm mới có lúc Uyên dịu dàng dễ chịu thế này, chẳng ngu chọc ghẹo làm gì. Mình gật đầu:
- Làm đại đi, sao cũng được, có chết đâu mà lo!
Nói xong, mình quay người nằm sấp xuống, hai mắt lim dim chờ đợi, trong lòng âm thầm khấn vái, chỉ hy vọng thằng ôn vật kia đừng có một lần nữa mò tới đây phá đám chuyện tốt đẹp đêm nay nữa.
Hai bàn tay mềm mại của Uyên nhẹ nhàng bóp bóp hai bên vai mình, thật khoan khoái làm sao. Tiếp theo, cô nàng bắt đầu dần, rồi đấm dọc theo sống lưng từ trên xuống, xong lại từ dưới lên, nói chung đều là những động tác cơ bản con nít cũng biết, thậm chí có phần vụng về, có khi đây là lần đầu Uyên làm chuyện này thật.
Uyên cứ đấm lên đấm xuống, xong rồi bóp vai bóp lưng, thủy chung chỉ tới phần thắt lưng lại trở ngược lên trên, hoàn toàn không đả động gì tới mấy chỗ mình chờ mong như nãy giờ cứ tưởng bở. Chờ tới lần thứ mười mấy mà cô nàng vẫn có nhiêu đó động tác làm hoài, mình từ khoan khoái chuyển sang thấy mệt người, thấp giọng nói:
- Không đỡ mỏi gì hết à! Uyên biết có nhiêu đó thôi hả?
Cô nàng đáp bằng giọng hơi ngượng:
- Đã nói không biết rồi mà, đấm mỏi tay muốn chết chứ có sung sướng gì đâu, còn chê bai nữa!
Nghe cũng tội, mình bèn dẫn dắt từ từ:
- Thấy mấy nhỏ mát xa có chiêu đứng lên lưng đi tới đi lui nghe nói đã lắm, trị nhức mỏi cực hay! Uyên làm thử đi!
- Hả? Khùng quá, Uyên đứng lên chắc T lòi phèo! - Uyên lắc đầu không chịu.
Mình cười thầm, họa điên mới cho Uyên đứng lên lưng, chắc mình chết thật, vờ tặc lưỡi:
- Không đứng thì thôi ngồi cũng được, trọng lượng Uyên mà ngồi lên người chắc làm cho xương cốt T thẳng ra, đỡ hết mỏi thật đó!
Im vài giây, Uyên hỏi:
- Ngồi sao mới được?
- Thì ngồi lên lưng T nè, thử đi! - Biết cô nàng vậy là sắp chịu rồi, mình tiếp tục dụ khị.
Uyên ngần ngừ giây lát, cuối cùng cũng chịu ngồi lên lưng mình, chắc sợ đè chết mình nên không dám ngồi hết lực mà vẫn còn nương, miệng hỏi dò:
- Nặng lắm không?
Khoảnh khắc cặp mông căng tròn, mát lạnh và rất đỗi êm ái ngồi lên lưng mình, nói thật là không thể nào diễn tả được cảm giác đó, bị người ta đè mà cứ thấy lâng lâng là thế quái nào. Mình ừ hử vài tiếng:
- Không. Giờ Uyên cứ giữ nguyên tư thế đó, hai tay ấn mạnh lưng T!
- Vầy hả? Sao, được chưa?
Mình chỉ sao Uyên làm theo y vậy, ngoan ngoãn chưa từng thấy, cũng chả biết cô nương này đang ngây thơ thật hay chỉ giả vờ để trêu mình. Nhưng nói gì thì nói, công nhận là giãn gân giãn cốt thật, chẳng những vậy còn thấy vô cùng thích thú, hưng phấn cực độ với những đụng chạm mờ ám vào phần cơ thể nhạy cảm của Uyên. Thích tới mức mình không buồn đáp, cứ nằm lim dim hai mắt tận hưởng, máu me trong người thì chạy rần rật tới lui như lũ ngựa bất kham, phải kiềm chế hết sức mới không bật dậy mà đè Uyên xuống hôn hít cho kỳ thỏa mãn.
Khá lâu, đang ngồi Uyên đột ngột nằm xuống, áp chặt cơ thể lên lưng mình, mạnh tới mức có thể cảm nhận được hai hạt gì đó khá cứng đang đè trên lưng rất nóng. Cô nàng hôn nhẹ vành tai mình, thì thầm qua làn hơi thở mỏng như tơ:
- Thích không?
- Thích lắm! - Mình khó khăn đáp - T sắp chịu hết nổi rồi!
Tiếng Uyên cười khúc khích bên tai đầy quyến gọi:
- Chịu hết nổi thì muốn làm gì làm đi! Đêm nay Uyên thuộc về T mà, có cấm T đâu chứ!
Trái tim mình suýt nhảy tọt ra khỏi lồng ngực, liền xoay nhanh người lại, tức thì làm Uyên ngã xuống bên cạnh. Cô nàng khẽ kêu một tiếng, môi miệng đã bị mình lấp kín. Mình hôn rất mạnh, rất sâu, vô cùng cuồng nhiệt, bao nhiêu dồn nén từ hôm qua đến giờ phút này đều bung hết ra như cái lò xo bị nén hết cỡ. Vừa hôn, tay mình vừa mò mẫm khắp người Uyên.
Uyên đáp lại mình đầy đam mê, không hề ngăn cản như đã hứa, chỉ run rẩy đón nhận sự đụng chạm rất đỗi nhạy cảm, thậm chí ở những nơi kín đáo quý giá nhất.
Quấn lấy nhau chẳng biết qua bao lâu, khi sắp phá đi giới hạn cuối cùng, mình nói nhỏ vào tai Uyên:
- Cho T hén!
Đáp lại, cô nàng nói trong làn hơi gấp gáp:
- Nghiền nát Uyên đi! Lần cuối rồi, Uyên muốn thật trọn vẹn!
Không gì kích thích bằng những lời này, chút e dè còn lại trong mình tan biến, nằm đè lên Uyên, vồ vập lấy Uyên như con thú hoang đang thèm khát con mồi, làm những hành động có thể nói là nguyên thủy nhất của con người.
Hai tay Uyên vòng qua, ôm chặt lưng mình, giọng nỉ non tựa như đang khóc:
- Có biết bao nhiêu đêm Uyên mơ được cùng T thế này không? Đời này không cho phép mình tới với nhau, thôi thì buông thả lần này nữa thôi...
Đến đây, cô nàng tắt nghẹn không nói được nữa, vì mình đã bắt đầu xua quân công thành dữ dội.
Mình làm như Uyên nói, nghiền nát Uyên ra, để Uyên tan thành vô vàn mảnh nhỏ, hòa thành một thể với mình, để hai đứa mãi mãi không bao giờ chia lìa...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN