Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
CHAP 3: DU LỊCH NHẬT BẢN
Hiện Mai đang du học ở Nhật Bản xứ sở hoa anh đào các fences ạ:*. Trước khi sang Nhật du học, Mai học tiếng và chuẩn bị hồ sơ trong vòng khoảng 1 năm. Trong 1 năm này, cô không đi làm toàn thời gian được mà chỉ làm bán thời gian buổi tối, ban ngày thì tập trung học tiếng. Mai muốn học tiếng tốt để xin được học bổng, chứ tiền đâu mà tự túc 100%:cry:.Tổng tài chính để Mai đi du học khoảng hơn 100 triệu, trong đó có:
Học phí 6 tháng (Mai được học bổng nên chỉ đóng 1 phần)
Ký túc xá 6 tháng
Chi phí dịch thuật hồ sơ, fake hồ sơ các kiểu (thu nhập bố mẹ, sổ ngân hàng đều phải fake hết)
Sinh hoạt phí những tháng đầu tiên.
Trong số tiền này thì có 30 triệu Mai tiết kiệm từ trước khi nghỉ làm, khoảng 5 triệu tiền lương làm thêm, 50 triệu người yêu cũ cho khi biết cô định đi du học. Thật ra ban đầu Mai hỏi vay, nhưng mà anh nói:
- Dạo này anh không có nhiều tiền vì vừa đầu tư lớn. Nhưng anh sẽ cho em 50 triệu, em không cần trả. Anh chỉ mong đạt được ước mơ của mình.
Đấy là điều cô vẫn luôn thầm biết ơn anh. Có lẽ không có người yêu cũ, Mai không thực hiện được ước mơ du học này. Phần còn lại cô xin bố mẹ. Chuẩn bị xong số tiền ban đầu, Mai xác định sang đến nơi là tự thân vận động đi làm kiếm tiền.
Lan man thế đủ rồi, giờ quay lại chuyện đi du lịch Nhật Bản thăm người yêu nhé các fences. Cũng trong 1 năm ở nhà học tiếng và chuẩn bị hồ sơ, Mai đã sang du lịch Nhật 3 lần với mục đích thăm anh. Mỗi lần đi cũng mất khoảng 15 ~20 triệu: Tiền làm visa, mua vé máy bay, ăn tiêu vì bên đấy đắt đỏ. Lần đầu tiên thì do có tiền tiết kiệm + anh gửi cho 1 ít + cô nhận xách đồ hai chiều nên không khó khăn gì lắm. Nhưng 2 lần sau thì gần như kiệt quệ tài chính, Mai đã làm gì để kiếm tiền thì Mai kể ở part sau nhé.
Lần đầu tiên cô đến Nhật Bản là một buổi chiều thứ 6, cách đây vài năm. Anh sống 1 mình ở 1 căn hộ nhỏ gần công ty, chứ không ở với gia đình vì nhà cách xa khoảng 50km. Tuy vậy thỉnh thoảng vợ con anh vẫn sang căn hộ này chơi. Bên này họ có xe ô tô riêng nên đi lại dễ dàng các fences ạ. Họ mua vé tàu đi một thành phố biển cách đó 300km chơi. Vừa đặt chân đến nơi, nhận phòng, ăn cơm xong thì anh nhận điện thoại từ vợ. Vợ anh bất ngờ đến căn hộ đó nhưng không mở được cửa (vì đổi mật khẩu rồi) và nổi điên lên. Mai nghe chuyện thì shock, khóc và bảo:
Anh bắt taxi mà về đi vì tầm đấy muộn hết tàu rồi. Không có tiền thì em đưa cho.
Anh không về vì thứ nhất là tốn tiền, thứ hai là ở căn phòng đó có vali của em... Anh nói dối vợ là đi công tác xa rồi. Không sao đâu.
Dù anh nói thế nhưng cái cảm giác cay đắng nó dâng trào như bóp nghẹt trái tim Mai. Coi trốn anh chạy ra ven đường ngồi khóc rưng rức. Đường phố vui chơi gần biển tấp nập, đã thế lại còn nghe tiếng thanh niên Việt Nam đi qua cười đùa với nhau:
- Eo ôi lại còn khóc giữa đường.
Khóc xong, Mai lại về phòng. Đó là một chuyến đi kinh khủng nhất trong cuộc đời của cô, đi chỗ này chỗ kia nhưng mắt lúc nào cũng sưng húp và trong lòng nặng trĩu. Mặc dù sống ở Nhật mấy năm nhưng Mai sợ quay lại thành phố này, cô sợ trái tim mình vô thức đau nhói lên theo thói quen. Chiều chủ nhật, anh bắt xe bus cho cả hai về cho rẻ chứ không đi tàu. Lúc chờ bus, anh ra cây ATM rút đưa Mai số tiền khoảng 2 triệu VNĐ để tiêu vặt. Cô chỉ biết khóc suốt quãng đường về rồi nôn luôn ra xe khiến anh phải dọn.:cry:
Về gần đến nơi thì biết vợ anh cũng đang trên đường đến căn hộ. Mai và anh chạy đua với thời gian về nhà để anh đưa vali của cô ra ngoài. Mai nép nép sau tảng đá chờ rồi bắt taxi đi luôn. Cho đến giờ Mai vẫn không quên cái cảm giác nhục nhã ấy. Đêm ấy cả nhà anh cùng ngủ ở căn hộ đó. Mai thì nằm khóc ở 1 phòng home-stay cách đó không xa. Mai cứ quyết tâm chia tay bao nhiêu lần, rồi lại chẳng thể được... Người ta nói tòa án lương tâm mới là kinh khủng nhất. Mai ám ảnh câu chuyện này cho đến giờ, nhiều hôm uống rượu vẫn chỉ khóc vì chuyện này.:beat_brick:
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN