Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Tôi không phải là tiểu nhân, lại càng không phải là quân tử, tôi chỉ một thằng con trai bình thường nhưng không đến mức tầm thường. Tôi không phải là thể loại có thể bỏ qua tất cả những lỗi lầm của người khác, dù cho có là nhỏ hay to, tôi cũng không phải là người có trái tim sắt đá, sẵn sàng chà đạp và ngó lơ những người có thiện chí với mình, bất kể là có khúc mắc hay không. Chính vì những lý do đó, tôi thật sự không đem trong mình tư tưởng thù dai với bất cứ ai, cơ mà ai làm gì đó có lỗi với những người tôi yêu quý thì lại là một chuyện khác. Khi đó, chẳng những tôi sẽ nhớ như in suốt đời mà còn sẽ tận dụng triệt để cơ hội để cho cái tên xấu xa đó phải gánh chịu hậu quả, hoặc chí ít là phải hiểu được những điều ngu xuẩn mà hắn vừa làm. Trong trường hợp này, cái thằng mất dạy mà tôi đang muốn nói đến dĩ nhiên là thằng Nhật, nó đấm tôi đau thế nào cũng được, nhưng mà tuyệt đối đừng hòng đụng chạm đến Ái Quyên hay là... Uyển My. Ban nãy Uyển My ra mặt bênh vực tôi mắng thằng Nhật xối xả, cũng may là nó không làm gì nàng, ý tôi là may cho nó, vì nó chỉ cần quát nạt hay động chạm vào một sợi tóc của Uyển My thôi thì tôi thề ngày này năm sau sẽ là ngày nó... Ra viện, chứ tôi đâu có khùng mà cho nó ngắm gà khỏa thân luôn đâu, tôi còn muốn sống tốt lắm, hơ hơ.
Tạm thời bỏ qua cái gương mặt xảo trá, đê tiện cũng như khoái trá của thằng Nhật trẻ trâu, tôi choàng tỉnh lại và trở về với những suy tư ở thực tại. Trước mặt tôi lúc này đang là thằng bạn thân 8 năm qua của tôi, một thằng mà tôi coi nó như anh em ruột thịt trong nhà, hai thằng bọn tôi đi đâu làm gì cũng có nhau, chỉ có một giai đoạn 1 đến 2 năm gần đây là vì lo làm lụng, kiếm miếng cơm manh áo qua ngày mà những cuộc vui cũng dần gián đoạn. Nhưng có hề gì, vì chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, hai thằng bọn tôi lại một lần nữa tái ngộ trong một môi trường hoàn toàn mới, một chặng đường hoàn toàn mới, nơi mà anh em tụi tôi tưởng rằng sẽ lại cùng nhau có thêm những kỷ niệm tươi đẹp về một tình bạn đã từ lâu. Thế nhưng, đúng là người tính không bằng trời tính, tôi và thằng Đức chẳng ai nghĩ được rằng, chỉ sau hơn 2 tháng có mặt tại nơi này, bọn tôi đã gặp đủ thứ chuyện trên trời dưới đất khiến tình cảm bạn bè khăng khít có dấu hiệu sứt mẻ nghiêm trọng, chung quy cũng chỉ vì tụi con gái mà thôi. Mà tôi thật ra cũng rạch ròi lắm, tôi không thích bạn bè với nhau mà lại xích mích không hòa giải được vì tranh nhau "người yêu". Cơ mà hiện tại thì mặc dù Uyển My chẳng yêu ai và nàng cũng chưa bao giờ thừa nhận là thích ai trong số 2 bọn tôi cả, vậy nên là câu chuyện xem ra vẫn còn chút ít hy vọng để giải quyết, chưa tăm tối như tiền đồ của chị Dậu, chắc là vậy:
- Hẹn tao có gì không? Nói nhanh đi!
Thằng Đức nhìn tôi, mặt lạnh như tiền. Nếu mà là lúc bình thường, tôi đã kẹp cổ nó xuống và cốc đầu mấy cái vì cái tội làm màu rồi, cơ mà hiện tại thì có vẻ là không nên gây thêm hiểu lầm nữa, tôi từ tốn đáp:
- Ổn không? Hôm qua tao... Không cố ý đâu, tại mày hùng hổ quá nên tao... Chặn lại thôi!
- Ừm. Không sao. Xong chưa?
- Tao nói thật là tao không biết Uyển My có ý gì với tao hay không, cái này tao khẳng định. Nhưng mà tao đã hứa với mày, rằng tao sẽ không làm kỳ đà cản mũi, vậy nên mày yên tâm, tao sẽ lựa lời nói với Uyển My, không can dự vào chuyện của hai người nữa.
-...
- Còn riêng Uyển My, tao không thể bắt ép Uyển My phải thích mày hay là không thích tao được, cái đó là lựa chọn cá nhân, tao không có quyền, mày cũng vậy, hiểu chứ?
- Ừm.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ra xa xăm:
- T7 sinh nhật mày, tao đi được chứ?
-???
- Mày yên tâm, tao không liên quan đến Uyển My, Ái Quyên rủ tao đi, mày hiểu ý tao mà đúng không?
- Ờm, ok. Vậy cứ đi đi.
- Chơi với nhau gần chục năm rồi, tính tao mày không hiểu hay sao? Tao đã nói vậy là tao sẽ làm vậy, *éo bao giờ tao vì gái mà bỏ bạn, oke?
- Oke, thằng chó, tạm tin mày lần này nữa. Coi chừng tao!
Thằng Đức mỉm cười vỗ vai tôi, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Phù, vậy là tạm thời đã tháo gỡ được một nút thắt, tất nhiên vẫn còn một nút thắt lớn hơn nhiều là Uyển My, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần nàng nhìn thấy được cái ngày mà tôi cùng Ái Quyên sóng đôi với nhau, nàng sẽ hiểu được những gì tôi muốn truyền đạt, và sau đó, chắc hẳn mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, phải chứ:
- Coi chừng gì? Coi chừng mày vào viện à?
- Nhắm đánh bố được mãi thì đánh đi! Coi chừng hối hận không kịp à?
Nói thật rằng lúc thằng Đức nó phun ra câu đó, tôi không hề suy nghĩ một cách đơn giản chút nào, mà trái lại, hàng trăm, hàng ngàn những phương án, những diễn biến không có lợi cho răng hàm mặt của tôi cứ thế trôi qua chảy lại trong cái bộ não như muốn nổ tung của tôi lúc bấy giờ. Hy vọng là do tôi đã quá cả nghĩ, chỉ là thằng bạn tôi nó đang đùa cợt một chút mà thôi, hây dà:
- Mà hôm qua Uyển My nói gì với mày thế?
- Chuyện người lớn, con nít hỏi mẹ gì?
- Á đù, có muốn một gối nữa không?
- Đụng đi rồi khỏi được đưa em Quyên đi sinh nhật!
- Tiết lộ chút coi!
Nó lắc đầu ngao ngán, xem chừng vẫn còn cay cú tôi lắm:
- Có gì đâu, nói đỡ cho mày đó!
- Hả... Gì?
- Thì nói là mày không có làm gì My hết, hai người đừng hiểu lầm nhau. Hai người không nhìn mặt nhau nữa thì My cũng không nhìn tao luôn, đại loại vậy...
- Ghê... Ghê vậy.
- Ờm, vậy đó, hả dạ chưa?
- Tạm ổn, thôi, vào lớp!
Tính ra tôi chơi với thằng này bao nhiêu năm mà chắc năm nay là năm mà tôi với nó nói chuyện tâm sự tình cảm to nhỏ với nhau nhiều nhất, đã vậy còn đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi, tâm trạng tan chậm các thể loại trên đời. Con trai với nhau mà, ít khi nào nói chuyện nghiêm túc lắm, họa chăng có chuyện gì to tát thì mới phải vậy thôi. Tôi không biết mọi người thế nào chứ hồi giờ tôi không có thói quen tâm sự chuyện tâm tư tình cảm của mình với mấy thằng con trai, bất kể là bạn bè thân thiết cỡ nào. Ý tôi là những đoạn hội thoại nghe muốn nổi da gà như những gì tôi vừa thể hiện với thằng Đức, còn mấy câu trò chuyện kiểu vu vơ thì tất nhiên là vẫn có, chỉ là chi tiết câu chuyện thì không mà thôi. Con trai khác con gái ở chỗ đó, vậy nên thì kể càng ít thì càng nói ít, mà càng nói ít hiểu ít thì càng đỡ xảy ra cãi vã, chứ như hội con gái tâm sự với nhau đủ mọi thứ, đến lúc nghỉ chơi với nhau thì quay ra nói xấu đủ điều, thấy mà mệt mỏi, hừ hừ.
Chuông báo vào lớp đã điểm cũng là lúc mà tôi với thằng Đức trời đánh yên phận ở trên những vị trí mà đã thuộc về chúng tôi, tôi ngồi cạnh Ái Quyên còn thằng Đức thì kè kè với Uyển My, đâu lại vào đấy. Mỗi tội có một chỗ nữa cũng vào mà tôi nhìn không lọt con mắt cho lắm, đó là cái thằng ranh con Nhật trẻ trâu lúc này cũng đã ngay ngắn ngồi cạnh Ái Quyên như những ngày đầu tiên. Tình thế lúc này của 3 đứa tụi tôi có khác nào ông công, ông táo đâu cơ chứ. Hai thằng vừa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, giờ lại trở thành hai cái đuôi kẹp hai bên một cô nàng xinh xắn như vậy, chẳng đánh thì mọi thứ dường như cũng đã tự khai sạch sành sanh rồi. Trái ngược với dạo trước khi chủ động nhường lại sân chơi cho tôi, thằng Nhật bữa nay sau một màn "tra tấn" tôi vô cùng dã man đã ngang nhiên thách thức tất cả mà lao tới ngồi cạnh Ái Quyên ton hót như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên là tôi hiểu nó nghĩ gì, mấy thằng trẻ trâu như này thì bây giờ rõ ràng là đang dương dương tự đắc, khoái chí không để đâu cho hết rồi. Vừa được hành hạ tình địch, vừa làm điều đó trước bàn dân thiên hạ, trước luôn cả đối tượng của nó, dĩ nhiên không vui mới là chuyện lạ. Tôi thì thú thật là ngay lúc này cũng không thấy bực tức gì lắm, mặc dù nhìn cái bản mặt đê tiện của thằng Nhật là tôi muốn vả cho mấy cái, cơ mà đó là trạng thái bình thường, không phải lúc nào tức tôi mới muốn vậy, lúc nó chưa làm gì tôi thì tôi đã muốn vả rồi, thật luôn:
- Quyên ơi bài này Nhật làm vậy đúng không?
- Sai rồi!
- Quyên chưa xem mà?
- Cứ hỏi là sai rồi, hứ!
- Ơ... Ơ...
Tôi không biết mình có thể chiếm trọn được trái tim của Ái Quyên hay không, cơ mà mỗi lần nhìn nàng bơ đẹp thằng Nhật mặt giặc, tự dưng tôi cảm thấy vui như trẩy hội:
- Ơ quả mơ có hột!
Tôi lẩm bẩm, chẳng hiểu sao vẫn lọt vào được tai của nàng:
- Nói xấu gì đó, chép bài tiếng Anh cho tôi nha, xíu nữa vào học rồi!
- Ơ... Ơ...
- Ơ quả mơ có hột, hihi.
Bị nàng kê ngay cái chân tủ vào mồm, thế nhưng tôi chẳng những không buồn bực, trái lại còn vui vẻ phấn khích đến tột độ khi thằng Nhật mặt đỏ như quả gấc, hai tay siết chặt nắm đấm, xem chừng muốn xé xác tôi ra chấm muối tiêu lắm rồi. Gì chứ người mình thích lại công khai ngó lơ mình, đã vậy còn cười tươi chuyện trò với thằng mình ghét, còn gì mà cay cú hơn. Dù rằng tôi mới là cái thằng bị đánh, nhưng có hề gì, trái tim của Ái Quyên mới là quan trọng, hê hê.
Buổi học sau đó diễn ra vẫn trong trạng thái gầm gừ của hai thằng bọn tôi, chỉ khác là lần này thì Ái Quyên tuyệt nhiên không thèm quan tâm nữa, nàng chỉ chăm chú nghe giảng và làm bài tập, kể cả thằng Nhật có vò đầu bứt tai cỡ nào và tôi có khoái trá ra sao, Ái Quyên cũng tỏ ra như là người vô hình. Đó là một điều tôi thích ở cô nàng này, rất tập trung, làm việc gì là ra việc đó, không có chuyện nọ xọ chuyện kia, bất kể người kia có là ai đi chăng nữa. Thế nhưng, hiện tại thì không sao, nhưng không biết lỡ nếu sau này, tôi và nàng trở thành người yêu của nhau, thì trong giờ học, tôi hỏi, nàng có im lặng như thế không nhỉ:
- Phong nè!
- Thằng nào đó? Dám đánh ông... Ủa, Uyển My à? Ủa hết giờ rồi hả, Ái Quyên đâu rồi?
Tôi mơ màng tỉnh mộng, tôi vẫn ngồi yên ở vị trí đó, khi mà cả lớp đã rời đi gần hết, Ái Quyên dĩ nhiên là cũng đi luôn rồi, thằng Nhật thì không còn gì để nói, nó bám theo nàng kia mà, vậy nên là, trong lớp bây giờ chỉ còn tôi, Uyển My và e hèm... Ông bạn thân quý hóa Minh Đức:
- Quyên đi ra ngoài rồi đó ông ơi, mơ màng gì vậy?
- Ừa thì... Kệ chứ, hehe, có gì không Uyển My?
Tôi giả vờ đánh trống lảng, chẳng biết sao nữa, tự dưng không hiểu ăn trúng cái gì mà tôi lại hỏi về Ái Quyên trước mặt Uyển My, mà sau khi hỏi xong tôi tự dưng lại có cái cảm giác ngượng ngượng làm sao ấy, không biết phải giải thích thế nào nữa. Mặc dù trên thực tế thì hai nàng khá là thân thiết với nhau, nhưng hiện tại không, ít nhất là đối với tôi:
- Ừm, chiều nay nhớ qua lấy xe nhen, cho Phong cái này.
- Gì bí mật dữ vậy? Cho vàng mới lấy nhé!
- Vô duyên, không được hỏi nữa, nhớ qua đó, mình về đây!
- Rồi đi... Grab nữa hả?
- Hì hì, mình quen rồi!
Được người ta chở đi học, tất nhiên lâu lâu làm biếng thì thấy cũng được, nhưng mà nhiều khi cũng bất tiện dữ lắm, rủi mà muốn đi đâu thì lại không biết ai mà nhờ vả, chẳng lẽ cứ đi đến đâu là đặt xe ôm công nghệ đến đấy, có mà tiền núi chịu nổi. Ấy là tôi nói về tôi hoặc đa số những con người còn lại, còn gia đình Uyển My thì có khi là chịu nổi thiệt, nhà nàng to như cái cung điện kia mà:
- Đi vậy sạt nghiệp có ngày! Bữa nào rảnh, mình chỉ cho chạy xe máy, chịu không?
- Hì, chịu. Hứa phải làm đó nha?
- Oke tiểu thư, nô tài đã nhớ, về cẩn thận đó, chiều gặp.
- Gào cí, gege!
- Lại tiếng Trung rồi, không hiểu, thôi mình đi ăn nhé!
- Ừm, bai bai.
Trong lòng tôi ngay lúc này thì vẫn còn đang muốn hỏi cho rõ ngọn ngành rằng Uyển My vừa nói cái câu gì bằng tiếng Trung, nghe quen quen, cơ mà nhìn ánh mắt đang sắp thành viên đạn của thằng Đức, tự dưng tôi muốn rút quân chuồn thẳng luôn cho đỡ đêm dài lắm mộng. Ban nãy còn hứa hẹn đủ đường, giờ lại bắt đầu manh nha lảng vảng xung quanh nàng, khéo thằng Đức nó nổi cơn điên lên đập cái ghế vào đầu tôi lúc nào không hay.
Tạm biệt Uyển My, tạm biệt thằng Đức, sau khi làm nhẹ dĩa cơm sườn to tổ bố, tôi như một thói quen không thể bỏ cũng từ tốn đi về phía dãy bàn ghế relax của đám sinh viên trường tôi, dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc của Ái Quyên. Dĩ nhiên, nàng thì vẫn ngồi đó, và lại một cái dĩ nhiên nữa, thằng trẻ trâu tên Nhật cũng ngồi đó nốt. Trái với lúc học tập ban nãy, Ái Quyên hiện tại tỏ ra khá cởi mở với thằng Nhật, hai người lời chàng ý thiếp xem chừng hợp cạ dữ lắm, chốc chốc thằng ranh con lại cười ngoác miệng đến tận mang tai, còn nàng thì cũng ra vẻ không thể nào thoải mái hơn. Nhìn cảnh tượng tréo ngoe, tôi điên tiết muốn ném thẳng cái balo vào giữa để giải tán đám đông, nhưng rồi nghĩ lại thì làm vậy cũng chỉ khiến cho Ái Quyên nghĩ tôi là một thằng côn đồ, vậy nên, tôi đã nghĩ ra một phương án vẹn toàn hơn, rất tế nhị nhưng nàng thì không thể nào từ chối được:
- Ôn bài chưa Quyên ơi? Nay làm test đó!
- Chưa ôn, không thèm ôn luôn.
- Hay quá ha, học hành vậy hả, qua đây dò bài xem nào!
- Chờ tôi chút xíu!
Tôi đại trí giả ngủ, ngó lơ luôn thằng ôn con đang mắt tròn mắt dẹt bên cạnh nàng. Và dĩ nhiên là Ái Quyên cũng thế, mặc dù tôi luôn nghĩ rằng, nàng không quan tâm bất cứ thứ gì trên đời ngoài việc học cả, vậy nên dù đó có là tôi hay thằng Nhật thì nàng sẽ đều hành xử y như vậy. Ái Quyên lục đục mang tập vở sang ngồi trước mặt tôi, bỏ rơi luôn cái đuôi vẫn bám theo nàng nãy giờ vẫn bất động trong bất lực:
- Làm gì bây giờ?
- Nhớ hết từ vựng chưa, có mấy chục từ đó?
- Ưm, chắc là rồi đó, bạn Phong hỏi đi!
Ái Quyên không giống như đại đa số mấy đứa trong lớp tôi khi được thầy cô giáo hỏi bài cũ, tụi nó ấp a ấp úng như gà mắc tóc, thế nhưng nàng lại không. Mỗi lần mà Ái Quyên nói học rồi thì chắc chắn là thuộc vanh vách không mắc một lỗi lầm nào, đó cũng là một trong những điểm khiến tôi ấn tượng ở cô nàng này, là một sự cố gắng và nỗ lực hết mình. Có thể không bằng ai nhưng vẫn luôn làm hết khả năng, thậm chí còn vượt qua luôn ấy chứ. Nhưng suy đi tính lại, mục đích cuối cùng của tôi đâu phải là kiểm tra bài vở cho nàng, tôi thừa biết Ái Quyên dư sức vượt qua bài test lần này với số điểm thuộc hàng top đầu của lớp, tất nhiên có thể thua tôi tí chút, hehe. À quên nữa, tôi kéo nàng ra đây với lý do chính là khiến thằng nhãi con Nhật tránh xa khỏi tầm mắt, để tôi có thể được tự do thỏa thích mà ngắm nhìn người con gái tôi đang thầm thương trộm nhớ:
- Làm thử bài Reading này xem, đọc cho kỹ nhé!
- Ừm, biết rồi.
Trong lúc Ái Quyên đang đăm chiêu làm bài tập, tôi có khẽ liếc nhìn sang bên chỗ thằng Nhật, cơ mà nó đã đi đâu mất tiêu từ lúc nào rồi. Chắc là cay cú quá không làm được gì, vậy nên chuồn luôn chứ còn gì nữa. Với khí thế dương dương tự đắc, tôi tuyệt nhiên vứt thằng Nhật ra khỏi đầu để tập trung quan sát và thưởng thức gương mặt thanh tú cùng bờ môi đỏ mọng đang cắn bút trước mặt mình một cách say mê và không hề hời hợt:
- Chậc, chậc!
-...
Tôi chép miệng, người đâu mà đáng yêu dữ thần vậy không biết nữa:
- Hây dà!
-...
Cảnh tượng trước mắt đến là buồn cười, nàng thì ngồi chăm chú làm bài, tôi thì ngồi chăm chú... Ngắm nhìn người đang làm bài:
- Nè! Xong rồi đó! Hey you!
-...
Ái Quyên khác với Uyển My, lại phải nói lại câu nói này thêm một lần nữa, là vì Uyển My là một người siêu hiền dịu, ý tôi là về mặt thể hiện cảm xúc bằng hành động, chứ bằng lời nói thì cũng chưa chắc hiền dịu lắm. Còn Ái Quyên thì không giống như vậy, nàng có những tuyệt chiêu bí truyền để có thể diễn tả cũng như dập tắt tâm trạng của một người đang lơ đễnh vì nàng, đó chính là tôi chứ còn ai nữa. Một tiếng "chát" rúng động vang lên nơi gò má xinh xẻo của tôi:
- Á! Đau... Gì đánh người ta?
- Nói kiểm tra bài mà ngồi ngơ người ra vậy hả? Tin tôi đấm cho phát nữa không?
- Thì... Từ từ... Gì mà căng...
- Tôi vẫn ngồi đây, không có ai bắt mất đâu mà lo!
- Ai... Ai mà thèm lo.
- Nhớ nha!
Chẳng cần kiểm tra, tôi cũng biết là Ái Quyên làm đúng phóc, chỉ sai một ý nhỏ không đáng kể:
- Ừm, giỏi, đúng gần hết, sai một chỗ.
- Xin một lời khen nữa ạ!
- Ờ... ờm... Thì... Bé... Bé Quyên giỏi lắm!
- Hơi giả, nhưng xin nhận ạ! Thôi vào học đi kìa ông già ơi!
Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng Ái Quyên biết rõ tôi thích nàng và nàng hoàn toàn không lấy gì làm khó chịu cả. Mặc dù tôi không chắc nàng có chút ý tưởng nào với tôi hay là không, nhưng mà được cái nàng luôn bật đèn xanh cho tôi cũng như luôn tạo điều kiện hết mức để tôi có thể tự do..."tán tỉnh" nàng. Một người con gái bình thường khi biết một đứa con trai thích mình thường sẽ tạo ra một sự "chảnh" nhè nhẹ, đủ để mình trở nên bí ẩn hơn trong mắt người khác giới, vừa để không trở thành người con gái mang tiếng "dễ dãi". Thế nhưng, cách hành xử của Ái Quyên cũng rất tinh tế, mặc dù nàng biết tôi thích nàng, thậm chí còn lấy điều đó ra để trêu chọc, thế nhưng nàng không bao giờ khiến tôi phải thấy ngại ngùng hoặc khó xử khi nói về vấn đề đó, nàng vẫn cho tôi 100% cơ hội rộng mở, dù rằng, cho đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chẳng biết là nàng có chút ít tình cảm nào dành cho tôi không nữa. Câu chuyện tình yêu của tôi kể cũng nhiều ngang trái, kể từ khi tôi nhận ra Uyển My dành cho tôi một tình cảm rất đặc biệt, và diễn biến câu chuyện của cuộc đời tôi nó lại càng ngang trái hơn nữa vào buổi chiều hôm nay, một ngày trước bữa tiệc sinh nhật định mệnh của thằng Đức.
Sau giờ học hôm đó...
Tạm thời bỏ qua cái gương mặt xảo trá, đê tiện cũng như khoái trá của thằng Nhật trẻ trâu, tôi choàng tỉnh lại và trở về với những suy tư ở thực tại. Trước mặt tôi lúc này đang là thằng bạn thân 8 năm qua của tôi, một thằng mà tôi coi nó như anh em ruột thịt trong nhà, hai thằng bọn tôi đi đâu làm gì cũng có nhau, chỉ có một giai đoạn 1 đến 2 năm gần đây là vì lo làm lụng, kiếm miếng cơm manh áo qua ngày mà những cuộc vui cũng dần gián đoạn. Nhưng có hề gì, vì chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, hai thằng bọn tôi lại một lần nữa tái ngộ trong một môi trường hoàn toàn mới, một chặng đường hoàn toàn mới, nơi mà anh em tụi tôi tưởng rằng sẽ lại cùng nhau có thêm những kỷ niệm tươi đẹp về một tình bạn đã từ lâu. Thế nhưng, đúng là người tính không bằng trời tính, tôi và thằng Đức chẳng ai nghĩ được rằng, chỉ sau hơn 2 tháng có mặt tại nơi này, bọn tôi đã gặp đủ thứ chuyện trên trời dưới đất khiến tình cảm bạn bè khăng khít có dấu hiệu sứt mẻ nghiêm trọng, chung quy cũng chỉ vì tụi con gái mà thôi. Mà tôi thật ra cũng rạch ròi lắm, tôi không thích bạn bè với nhau mà lại xích mích không hòa giải được vì tranh nhau "người yêu". Cơ mà hiện tại thì mặc dù Uyển My chẳng yêu ai và nàng cũng chưa bao giờ thừa nhận là thích ai trong số 2 bọn tôi cả, vậy nên là câu chuyện xem ra vẫn còn chút ít hy vọng để giải quyết, chưa tăm tối như tiền đồ của chị Dậu, chắc là vậy:
- Hẹn tao có gì không? Nói nhanh đi!
Thằng Đức nhìn tôi, mặt lạnh như tiền. Nếu mà là lúc bình thường, tôi đã kẹp cổ nó xuống và cốc đầu mấy cái vì cái tội làm màu rồi, cơ mà hiện tại thì có vẻ là không nên gây thêm hiểu lầm nữa, tôi từ tốn đáp:
- Ổn không? Hôm qua tao... Không cố ý đâu, tại mày hùng hổ quá nên tao... Chặn lại thôi!
- Ừm. Không sao. Xong chưa?
- Tao nói thật là tao không biết Uyển My có ý gì với tao hay không, cái này tao khẳng định. Nhưng mà tao đã hứa với mày, rằng tao sẽ không làm kỳ đà cản mũi, vậy nên mày yên tâm, tao sẽ lựa lời nói với Uyển My, không can dự vào chuyện của hai người nữa.
-...
- Còn riêng Uyển My, tao không thể bắt ép Uyển My phải thích mày hay là không thích tao được, cái đó là lựa chọn cá nhân, tao không có quyền, mày cũng vậy, hiểu chứ?
- Ừm.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ra xa xăm:
- T7 sinh nhật mày, tao đi được chứ?
-???
- Mày yên tâm, tao không liên quan đến Uyển My, Ái Quyên rủ tao đi, mày hiểu ý tao mà đúng không?
- Ờm, ok. Vậy cứ đi đi.
- Chơi với nhau gần chục năm rồi, tính tao mày không hiểu hay sao? Tao đã nói vậy là tao sẽ làm vậy, *éo bao giờ tao vì gái mà bỏ bạn, oke?
- Oke, thằng chó, tạm tin mày lần này nữa. Coi chừng tao!
Thằng Đức mỉm cười vỗ vai tôi, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Phù, vậy là tạm thời đã tháo gỡ được một nút thắt, tất nhiên vẫn còn một nút thắt lớn hơn nhiều là Uyển My, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần nàng nhìn thấy được cái ngày mà tôi cùng Ái Quyên sóng đôi với nhau, nàng sẽ hiểu được những gì tôi muốn truyền đạt, và sau đó, chắc hẳn mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, phải chứ:
- Coi chừng gì? Coi chừng mày vào viện à?
- Nhắm đánh bố được mãi thì đánh đi! Coi chừng hối hận không kịp à?
Nói thật rằng lúc thằng Đức nó phun ra câu đó, tôi không hề suy nghĩ một cách đơn giản chút nào, mà trái lại, hàng trăm, hàng ngàn những phương án, những diễn biến không có lợi cho răng hàm mặt của tôi cứ thế trôi qua chảy lại trong cái bộ não như muốn nổ tung của tôi lúc bấy giờ. Hy vọng là do tôi đã quá cả nghĩ, chỉ là thằng bạn tôi nó đang đùa cợt một chút mà thôi, hây dà:
- Mà hôm qua Uyển My nói gì với mày thế?
- Chuyện người lớn, con nít hỏi mẹ gì?
- Á đù, có muốn một gối nữa không?
- Đụng đi rồi khỏi được đưa em Quyên đi sinh nhật!
- Tiết lộ chút coi!
Nó lắc đầu ngao ngán, xem chừng vẫn còn cay cú tôi lắm:
- Có gì đâu, nói đỡ cho mày đó!
- Hả... Gì?
- Thì nói là mày không có làm gì My hết, hai người đừng hiểu lầm nhau. Hai người không nhìn mặt nhau nữa thì My cũng không nhìn tao luôn, đại loại vậy...
- Ghê... Ghê vậy.
- Ờm, vậy đó, hả dạ chưa?
- Tạm ổn, thôi, vào lớp!
Tính ra tôi chơi với thằng này bao nhiêu năm mà chắc năm nay là năm mà tôi với nó nói chuyện tâm sự tình cảm to nhỏ với nhau nhiều nhất, đã vậy còn đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi, tâm trạng tan chậm các thể loại trên đời. Con trai với nhau mà, ít khi nào nói chuyện nghiêm túc lắm, họa chăng có chuyện gì to tát thì mới phải vậy thôi. Tôi không biết mọi người thế nào chứ hồi giờ tôi không có thói quen tâm sự chuyện tâm tư tình cảm của mình với mấy thằng con trai, bất kể là bạn bè thân thiết cỡ nào. Ý tôi là những đoạn hội thoại nghe muốn nổi da gà như những gì tôi vừa thể hiện với thằng Đức, còn mấy câu trò chuyện kiểu vu vơ thì tất nhiên là vẫn có, chỉ là chi tiết câu chuyện thì không mà thôi. Con trai khác con gái ở chỗ đó, vậy nên thì kể càng ít thì càng nói ít, mà càng nói ít hiểu ít thì càng đỡ xảy ra cãi vã, chứ như hội con gái tâm sự với nhau đủ mọi thứ, đến lúc nghỉ chơi với nhau thì quay ra nói xấu đủ điều, thấy mà mệt mỏi, hừ hừ.
Chuông báo vào lớp đã điểm cũng là lúc mà tôi với thằng Đức trời đánh yên phận ở trên những vị trí mà đã thuộc về chúng tôi, tôi ngồi cạnh Ái Quyên còn thằng Đức thì kè kè với Uyển My, đâu lại vào đấy. Mỗi tội có một chỗ nữa cũng vào mà tôi nhìn không lọt con mắt cho lắm, đó là cái thằng ranh con Nhật trẻ trâu lúc này cũng đã ngay ngắn ngồi cạnh Ái Quyên như những ngày đầu tiên. Tình thế lúc này của 3 đứa tụi tôi có khác nào ông công, ông táo đâu cơ chứ. Hai thằng vừa đánh nhau sứt đầu mẻ trán, giờ lại trở thành hai cái đuôi kẹp hai bên một cô nàng xinh xắn như vậy, chẳng đánh thì mọi thứ dường như cũng đã tự khai sạch sành sanh rồi. Trái ngược với dạo trước khi chủ động nhường lại sân chơi cho tôi, thằng Nhật bữa nay sau một màn "tra tấn" tôi vô cùng dã man đã ngang nhiên thách thức tất cả mà lao tới ngồi cạnh Ái Quyên ton hót như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dĩ nhiên là tôi hiểu nó nghĩ gì, mấy thằng trẻ trâu như này thì bây giờ rõ ràng là đang dương dương tự đắc, khoái chí không để đâu cho hết rồi. Vừa được hành hạ tình địch, vừa làm điều đó trước bàn dân thiên hạ, trước luôn cả đối tượng của nó, dĩ nhiên không vui mới là chuyện lạ. Tôi thì thú thật là ngay lúc này cũng không thấy bực tức gì lắm, mặc dù nhìn cái bản mặt đê tiện của thằng Nhật là tôi muốn vả cho mấy cái, cơ mà đó là trạng thái bình thường, không phải lúc nào tức tôi mới muốn vậy, lúc nó chưa làm gì tôi thì tôi đã muốn vả rồi, thật luôn:
- Quyên ơi bài này Nhật làm vậy đúng không?
- Sai rồi!
- Quyên chưa xem mà?
- Cứ hỏi là sai rồi, hứ!
- Ơ... Ơ...
Tôi không biết mình có thể chiếm trọn được trái tim của Ái Quyên hay không, cơ mà mỗi lần nhìn nàng bơ đẹp thằng Nhật mặt giặc, tự dưng tôi cảm thấy vui như trẩy hội:
- Ơ quả mơ có hột!
Tôi lẩm bẩm, chẳng hiểu sao vẫn lọt vào được tai của nàng:
- Nói xấu gì đó, chép bài tiếng Anh cho tôi nha, xíu nữa vào học rồi!
- Ơ... Ơ...
- Ơ quả mơ có hột, hihi.
Bị nàng kê ngay cái chân tủ vào mồm, thế nhưng tôi chẳng những không buồn bực, trái lại còn vui vẻ phấn khích đến tột độ khi thằng Nhật mặt đỏ như quả gấc, hai tay siết chặt nắm đấm, xem chừng muốn xé xác tôi ra chấm muối tiêu lắm rồi. Gì chứ người mình thích lại công khai ngó lơ mình, đã vậy còn cười tươi chuyện trò với thằng mình ghét, còn gì mà cay cú hơn. Dù rằng tôi mới là cái thằng bị đánh, nhưng có hề gì, trái tim của Ái Quyên mới là quan trọng, hê hê.
Buổi học sau đó diễn ra vẫn trong trạng thái gầm gừ của hai thằng bọn tôi, chỉ khác là lần này thì Ái Quyên tuyệt nhiên không thèm quan tâm nữa, nàng chỉ chăm chú nghe giảng và làm bài tập, kể cả thằng Nhật có vò đầu bứt tai cỡ nào và tôi có khoái trá ra sao, Ái Quyên cũng tỏ ra như là người vô hình. Đó là một điều tôi thích ở cô nàng này, rất tập trung, làm việc gì là ra việc đó, không có chuyện nọ xọ chuyện kia, bất kể người kia có là ai đi chăng nữa. Thế nhưng, hiện tại thì không sao, nhưng không biết lỡ nếu sau này, tôi và nàng trở thành người yêu của nhau, thì trong giờ học, tôi hỏi, nàng có im lặng như thế không nhỉ:
- Phong nè!
- Thằng nào đó? Dám đánh ông... Ủa, Uyển My à? Ủa hết giờ rồi hả, Ái Quyên đâu rồi?
Tôi mơ màng tỉnh mộng, tôi vẫn ngồi yên ở vị trí đó, khi mà cả lớp đã rời đi gần hết, Ái Quyên dĩ nhiên là cũng đi luôn rồi, thằng Nhật thì không còn gì để nói, nó bám theo nàng kia mà, vậy nên là, trong lớp bây giờ chỉ còn tôi, Uyển My và e hèm... Ông bạn thân quý hóa Minh Đức:
- Quyên đi ra ngoài rồi đó ông ơi, mơ màng gì vậy?
- Ừa thì... Kệ chứ, hehe, có gì không Uyển My?
Tôi giả vờ đánh trống lảng, chẳng biết sao nữa, tự dưng không hiểu ăn trúng cái gì mà tôi lại hỏi về Ái Quyên trước mặt Uyển My, mà sau khi hỏi xong tôi tự dưng lại có cái cảm giác ngượng ngượng làm sao ấy, không biết phải giải thích thế nào nữa. Mặc dù trên thực tế thì hai nàng khá là thân thiết với nhau, nhưng hiện tại không, ít nhất là đối với tôi:
- Ừm, chiều nay nhớ qua lấy xe nhen, cho Phong cái này.
- Gì bí mật dữ vậy? Cho vàng mới lấy nhé!
- Vô duyên, không được hỏi nữa, nhớ qua đó, mình về đây!
- Rồi đi... Grab nữa hả?
- Hì hì, mình quen rồi!
Được người ta chở đi học, tất nhiên lâu lâu làm biếng thì thấy cũng được, nhưng mà nhiều khi cũng bất tiện dữ lắm, rủi mà muốn đi đâu thì lại không biết ai mà nhờ vả, chẳng lẽ cứ đi đến đâu là đặt xe ôm công nghệ đến đấy, có mà tiền núi chịu nổi. Ấy là tôi nói về tôi hoặc đa số những con người còn lại, còn gia đình Uyển My thì có khi là chịu nổi thiệt, nhà nàng to như cái cung điện kia mà:
- Đi vậy sạt nghiệp có ngày! Bữa nào rảnh, mình chỉ cho chạy xe máy, chịu không?
- Hì, chịu. Hứa phải làm đó nha?
- Oke tiểu thư, nô tài đã nhớ, về cẩn thận đó, chiều gặp.
- Gào cí, gege!
- Lại tiếng Trung rồi, không hiểu, thôi mình đi ăn nhé!
- Ừm, bai bai.
Trong lòng tôi ngay lúc này thì vẫn còn đang muốn hỏi cho rõ ngọn ngành rằng Uyển My vừa nói cái câu gì bằng tiếng Trung, nghe quen quen, cơ mà nhìn ánh mắt đang sắp thành viên đạn của thằng Đức, tự dưng tôi muốn rút quân chuồn thẳng luôn cho đỡ đêm dài lắm mộng. Ban nãy còn hứa hẹn đủ đường, giờ lại bắt đầu manh nha lảng vảng xung quanh nàng, khéo thằng Đức nó nổi cơn điên lên đập cái ghế vào đầu tôi lúc nào không hay.
Tạm biệt Uyển My, tạm biệt thằng Đức, sau khi làm nhẹ dĩa cơm sườn to tổ bố, tôi như một thói quen không thể bỏ cũng từ tốn đi về phía dãy bàn ghế relax của đám sinh viên trường tôi, dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc của Ái Quyên. Dĩ nhiên, nàng thì vẫn ngồi đó, và lại một cái dĩ nhiên nữa, thằng trẻ trâu tên Nhật cũng ngồi đó nốt. Trái với lúc học tập ban nãy, Ái Quyên hiện tại tỏ ra khá cởi mở với thằng Nhật, hai người lời chàng ý thiếp xem chừng hợp cạ dữ lắm, chốc chốc thằng ranh con lại cười ngoác miệng đến tận mang tai, còn nàng thì cũng ra vẻ không thể nào thoải mái hơn. Nhìn cảnh tượng tréo ngoe, tôi điên tiết muốn ném thẳng cái balo vào giữa để giải tán đám đông, nhưng rồi nghĩ lại thì làm vậy cũng chỉ khiến cho Ái Quyên nghĩ tôi là một thằng côn đồ, vậy nên, tôi đã nghĩ ra một phương án vẹn toàn hơn, rất tế nhị nhưng nàng thì không thể nào từ chối được:
- Ôn bài chưa Quyên ơi? Nay làm test đó!
- Chưa ôn, không thèm ôn luôn.
- Hay quá ha, học hành vậy hả, qua đây dò bài xem nào!
- Chờ tôi chút xíu!
Tôi đại trí giả ngủ, ngó lơ luôn thằng ôn con đang mắt tròn mắt dẹt bên cạnh nàng. Và dĩ nhiên là Ái Quyên cũng thế, mặc dù tôi luôn nghĩ rằng, nàng không quan tâm bất cứ thứ gì trên đời ngoài việc học cả, vậy nên dù đó có là tôi hay thằng Nhật thì nàng sẽ đều hành xử y như vậy. Ái Quyên lục đục mang tập vở sang ngồi trước mặt tôi, bỏ rơi luôn cái đuôi vẫn bám theo nàng nãy giờ vẫn bất động trong bất lực:
- Làm gì bây giờ?
- Nhớ hết từ vựng chưa, có mấy chục từ đó?
- Ưm, chắc là rồi đó, bạn Phong hỏi đi!
Ái Quyên không giống như đại đa số mấy đứa trong lớp tôi khi được thầy cô giáo hỏi bài cũ, tụi nó ấp a ấp úng như gà mắc tóc, thế nhưng nàng lại không. Mỗi lần mà Ái Quyên nói học rồi thì chắc chắn là thuộc vanh vách không mắc một lỗi lầm nào, đó cũng là một trong những điểm khiến tôi ấn tượng ở cô nàng này, là một sự cố gắng và nỗ lực hết mình. Có thể không bằng ai nhưng vẫn luôn làm hết khả năng, thậm chí còn vượt qua luôn ấy chứ. Nhưng suy đi tính lại, mục đích cuối cùng của tôi đâu phải là kiểm tra bài vở cho nàng, tôi thừa biết Ái Quyên dư sức vượt qua bài test lần này với số điểm thuộc hàng top đầu của lớp, tất nhiên có thể thua tôi tí chút, hehe. À quên nữa, tôi kéo nàng ra đây với lý do chính là khiến thằng nhãi con Nhật tránh xa khỏi tầm mắt, để tôi có thể được tự do thỏa thích mà ngắm nhìn người con gái tôi đang thầm thương trộm nhớ:
- Làm thử bài Reading này xem, đọc cho kỹ nhé!
- Ừm, biết rồi.
Trong lúc Ái Quyên đang đăm chiêu làm bài tập, tôi có khẽ liếc nhìn sang bên chỗ thằng Nhật, cơ mà nó đã đi đâu mất tiêu từ lúc nào rồi. Chắc là cay cú quá không làm được gì, vậy nên chuồn luôn chứ còn gì nữa. Với khí thế dương dương tự đắc, tôi tuyệt nhiên vứt thằng Nhật ra khỏi đầu để tập trung quan sát và thưởng thức gương mặt thanh tú cùng bờ môi đỏ mọng đang cắn bút trước mặt mình một cách say mê và không hề hời hợt:
- Chậc, chậc!
-...
Tôi chép miệng, người đâu mà đáng yêu dữ thần vậy không biết nữa:
- Hây dà!
-...
Cảnh tượng trước mắt đến là buồn cười, nàng thì ngồi chăm chú làm bài, tôi thì ngồi chăm chú... Ngắm nhìn người đang làm bài:
- Nè! Xong rồi đó! Hey you!
-...
Ái Quyên khác với Uyển My, lại phải nói lại câu nói này thêm một lần nữa, là vì Uyển My là một người siêu hiền dịu, ý tôi là về mặt thể hiện cảm xúc bằng hành động, chứ bằng lời nói thì cũng chưa chắc hiền dịu lắm. Còn Ái Quyên thì không giống như vậy, nàng có những tuyệt chiêu bí truyền để có thể diễn tả cũng như dập tắt tâm trạng của một người đang lơ đễnh vì nàng, đó chính là tôi chứ còn ai nữa. Một tiếng "chát" rúng động vang lên nơi gò má xinh xẻo của tôi:
- Á! Đau... Gì đánh người ta?
- Nói kiểm tra bài mà ngồi ngơ người ra vậy hả? Tin tôi đấm cho phát nữa không?
- Thì... Từ từ... Gì mà căng...
- Tôi vẫn ngồi đây, không có ai bắt mất đâu mà lo!
- Ai... Ai mà thèm lo.
- Nhớ nha!
Chẳng cần kiểm tra, tôi cũng biết là Ái Quyên làm đúng phóc, chỉ sai một ý nhỏ không đáng kể:
- Ừm, giỏi, đúng gần hết, sai một chỗ.
- Xin một lời khen nữa ạ!
- Ờ... ờm... Thì... Bé... Bé Quyên giỏi lắm!
- Hơi giả, nhưng xin nhận ạ! Thôi vào học đi kìa ông già ơi!
Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không, nhưng tôi luôn có cảm giác rằng Ái Quyên biết rõ tôi thích nàng và nàng hoàn toàn không lấy gì làm khó chịu cả. Mặc dù tôi không chắc nàng có chút ý tưởng nào với tôi hay là không, nhưng mà được cái nàng luôn bật đèn xanh cho tôi cũng như luôn tạo điều kiện hết mức để tôi có thể tự do..."tán tỉnh" nàng. Một người con gái bình thường khi biết một đứa con trai thích mình thường sẽ tạo ra một sự "chảnh" nhè nhẹ, đủ để mình trở nên bí ẩn hơn trong mắt người khác giới, vừa để không trở thành người con gái mang tiếng "dễ dãi". Thế nhưng, cách hành xử của Ái Quyên cũng rất tinh tế, mặc dù nàng biết tôi thích nàng, thậm chí còn lấy điều đó ra để trêu chọc, thế nhưng nàng không bao giờ khiến tôi phải thấy ngại ngùng hoặc khó xử khi nói về vấn đề đó, nàng vẫn cho tôi 100% cơ hội rộng mở, dù rằng, cho đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chẳng biết là nàng có chút ít tình cảm nào dành cho tôi không nữa. Câu chuyện tình yêu của tôi kể cũng nhiều ngang trái, kể từ khi tôi nhận ra Uyển My dành cho tôi một tình cảm rất đặc biệt, và diễn biến câu chuyện của cuộc đời tôi nó lại càng ngang trái hơn nữa vào buổi chiều hôm nay, một ngày trước bữa tiệc sinh nhật định mệnh của thằng Đức.
Sau giờ học hôm đó...
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN