Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Lăn qua lăn lại một hồi, mình ngủ quên lúc nào chẳng hay, dù sao về nhà vẫn thoải mái hơn nằm viện gấp vạn lần. Chỉ đến khi có tiếng lay gọi, mình mới giật mình thức dậy. Thứ đầu tiên mình nhìn thấy là chị đang ngồi ngay cạnh đầu giường nhìn mình mỉm cười, giống y như cái cách trước kia chị thường qua gọi mỗi khi mình ngủ nướng.
Trong lòng tự hỏi chị làm gì ở đây??? Ngoài miệng mình thảng thốt xen lẫn vui mừng:
- Chị... Chị đi đâu lên đây?
- Hả, T nói gì vậy?
Chị tròn mắt ngạc nhiên. Mình chớp mắt mấy cái, nhận ra người đang ngồi đó không phải chị, mà chính là Uyên thì vội gượng gạo nói:
- Xin lỗi, đang ngủ say giật mình dậy nên mắt mũi kèm nhèm nhìn nhầm!
Uyên không hề để ý, hoặc có thể chỉ vờ làm vậy. Uyên đứng lên, đi một vòng quanh phòng mình, ngó nghiêng khắp nơi:
- Phòng T vẫn vậy há, bừa bộn như ngày nào, nhưng sạch hơn trước nhiều!
Phòng sạch là nhờ mẹ mình dọn giùm, chứ tật mình hơi lười nên lâu lâu mới dọn một lần, thường là dịp cuối năm gần Tết. Tuy nhiên Uyên đã hiểu lầm theo hướng tốt như vậy, mình cũng chả dại gì đính chính.
Mình còn say ngủ chưa vội ngồi dậy, nằm đó nói:
- Lúc trước Uyên ít khi qua phòng T mà, nhớ rõ vậy hả?
- Đúng là hơi ít khi qua, nhưng vẫn nhớ rất rõ. T quên rồi à, trí nhớ Uyên rất tốt, thành ra nhiều lúc khổ vì nó!
- Sao lại khổ vì nhớ tốt?
Cô nàng tủm tỉm:
- Vì có nhiều chuyện trải qua rồi, Uyên rất muốn quên mà không sao quên được, cứ nhớ mãi trong đầu, nhiều lúc chán lắm nhưng biết sao!
- Bởi vậy, mấy người nhớ dai lại hay thù dai mới sợ chứ! - Mình chọc.
- Xí, Uyên nhớ dai chứ không thù dai à! Uyên mà thù dai thì giờ đã không đứng ở đây đâu!
- Ha ha, ủa, mà Uyên kêu T dậy chi vậy?
- Ăn cơm chứ chi, hỏi lạ! - Cô nàng cuống quýt - Quên mất, mẹ T kêu Uyên lên gọi T xuống lẹ, nãy giờ lo nhiều chuyện để cả nhà chờ ở dưới đó! Ngồi dậy mau lên!!!
- Rồi rồi, dậy nè! Đừng hối nữa!!
Mình tốc mền bò xuống giường, trên người vẫn còn mặc bộ đồ lúc sáng chưa thay ra. Uyên thấy vậy, nhăn mặt:
- Về nãy giờ còn chưa chịu thay đồ nữa?
- Buồn ngủ quá có kịp thay đâu, Uyên cũng vậy mà! - Mình đáp tỉnh bơ.
- Uyên là khách, còn T là chủ, so sánh vớ vẩn! Về nhà rồi thì thay đồ ra cho thoải mái đi!
Giọng điệu cô nàng thoạt nghe chả khác gì vợ đang rầy la chồng vụ ở dơ lười biếng vậy, thành ra bị mắng mỏ nhưng mình lại thấy vui mới lạ lùng. Mình phẩy tay:
- Rồi rồi, xuống dưới trước đi, T thay đồ rửa mặt xong xuống liền!
- Lẹ đó, đừng để mọi người chờ kì lắm! - Cô nàng đi ra vẫn cố thòng lại một câu.
Mình có cảm giác như Uyên đã trở thành một thành viên chính thức trong gia đình mình vậy, qua cách xử sự nãy giờ có vẻ rất tự nhiên thoải mái, chẳng hề giống khách một chút nào. Mình hỏi với theo khi Uyên sắp khuất sau cửa:
- Nè, Uyên nói chuyện với chị Ngà chưa?
Cô nàng khựng người:
- Có hỏi thăm mấy câu. Ý T muốn hỏi chuyện gì?
- À không, đâu có gì. Uyên xuống trước đi, T xuống liền!
Uyên tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nhìn mình song cũng không hỏi thêm, quay lưng đi xuống cầu thang.
Vậy là chị Ngà chưa nói chuyện đó với Uyên, làm mình cứ tưởng... Nhưng qua những gì diễn ra nãy giờ, mình tin quyết định dụ dỗ Uyên đưa mình về nhà chuyến này là cực kỳ cực kỳ sáng suốt. Trước mắt rõ ràng tâm lý và tinh thần cô nàng đã có chuyển biến tích cực.
Mình thay đồ rửa mặt xong, xuống dưới nhà bếp đã thấy mọi người chờ sẵn, cả gia đình vui vẻ quây quần bên chiếc bàn gỗ dài với tám chiếc ghế chia thành bốn chiếc mỗi bên. Uyên ngồi cạnh chị Ngà, ghế bên phải cô nàng vẫn còn trống, tất nhiên là chừa cho mình. Vừa đi tới đặt đít ngồi xuống, mẹ mình liền hỏi:
- Mệt lắm sao mà vừa về tới đã lăn ra ngủ, kêu hoài không dậy vậy con?
- Dạ? Hơi mệt, nhưng ai nói kêu con hoài không dậy? - Mình ngơ ngác hỏi lại.
Mẹ mình cười vui:
- Uyên chứ ai, nói lên kêu mà con cứ nằm nướng hoài, lười nhác chảy thây!
Mình liếc qua, đúng lúc Uyên cũng vừa nhìn, cô nàng vênh mặt lên:
- Đâu có nói sai mà nhìn cái gì?
- Ờ.
Mình nhún vai, cầm lấy chén cơm đã xới sẵn cùng đôi đũa xếp ngay ngắn trước mặt. Bữa nay nhà có khách, nói đúng hơn là "con dâu tương lai" ghé chơi, thành ra mẹ mình nấu ăn mà như bữa tiệc vậy, thức ăn thịt cá ê hề, vừa nhìn đã thấy no chứ chả cần ăn.
Lâu lắm rồi mình mới được ăn cơm nhà, mấy tuần qua toàn ăn tiệm ngán tận cổ luôn rồi, vậy nên ăn lia lịa, thỉnh thoảng ga lăng gắp vài miếng cho Uyên song Uyên kêu mình cứ để Uyên tự nhiên. Quả thật Uyên rất tự nhiên, ăn uống từ tốn nhưng không hề ngại ngần gì cả, điều này khiến cho bữa cơm thực sự đúng là một bữa cơm gia đình, không hề có chút gì gượng gạo hay mất thoải mái.
Uyên và chị Diễm khác nhau rất xa về nhiều mặt. Mình vẫn còn nhớ thời gian đầu chị lên nhà mình, ăn cơm còn không dám ăn, rất hay ngại, rụt rè, nhút nhát. Sẽ có người nói là Uyên dù sao cũng từng ở nhà mình một thời gian mà, thế nhưng bữa ăn hôm nay có cả vợ chồng chị ba, Uyên chưa gặp được mấy lần, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nàng dùng bữa với nhà mình sau gần hai năm dài, mọi thứ đều mới mẻ.
- Ăn được không con? - Mẹ mình hỏi khi lưng bữa rồi. Từ đầu mẹ tránh nói chuyện nhiều, để Uyên được tự nhiên.
Uyên lễ phép đáp:
- Dạ, ngon lắm! Lâu rồi con mới được ăn cơm nhà đó!
Mẹ mình cười:
- Vậy hả? Tội chưa, sau này nếu con muốn thì cứ sang đây ăn cơm với dì mỗi ngày cũng được. Nhà có mỗi hai vợ chồng già với thằng T, mà nó thì đi suốt ngày, nhiều khi cũng buồn!
Mình nhủ thầm vô bài rồi. Thiệt tình, mấy người lớn như mẹ mình không có kiểu nói nào khác hay sao ấy, có mỗi một kiểu hở ra là than buồn, neo đơn, già cả để dễ khiến người ta mủi lòng.
Uyên cười tươi, gật đầu:
- Con cũng muốn vậy lắm, mà tiếc là nhà con ở tuốt dưới Cần Thơ. Sau này nếu có dịp lên đây con nhất định sẽ ghé qua làm phiền, nhân tiện thăm hỏi dì dượng!
Mình cụt hứng thật sự, và cả thất vọng. Tưởng thế nào, chưa gì Uyên đã nói thẳng ruột ngựa như vậy, chẳng chừa một chút đường lùi, vậy làm gì còn cơ hội cho mình nữa đây. Tâm trạng bực dọc, mình đá một cái khá mạnh vào chân Uyên đặt dưới bàn khiến cô nàng giật bắn, quay sang lườm mình. Mình trợn mắt ngó lại, môi hơi nhếch lên đe dọa, cũng chả có ý gì, chỉ muốn Uyên nói gì thì cũng nể mặt gia đình và mình một chút. Uyên thừa biết mẹ mình có thiện cảm với Uyên thế nào, và mẹ mình cũng đã từng tìm gặp riêng Uyên với mục đích giúp hai đứa mình hàn gắn mối quan hệ mà.
Không như mình lo nghĩ, mẹ mình không vì Uyên nói vậy mà phiền lòng. Thực ra Uyên chẳng nói gì sai cả, chỉ hơi thẳng thắn tí thôi.
- Dì nghe chị Ngà nói con có mở quán café trên đây mà, về Cần Thơ sao quản lý được?
- Dạ, con đang tính sang lại cho người khác đây dì. - Uyên nhã nhặn.
- Uổng quá, nghe nói quán con đang kinh doanh được lắm mà?!
- Dạ, sang lại con cũng tiếc, nhưng biết sao được! Hay là... Nếu T có hứng thú, con sang lại cho T luôn cho tiện?
Chắc bị mẹ mình hỏi quá, cô nàng tìm cách bán cái sang cho mình. Mình lắc đầu ngay:
- Quán lớn quá, tiền đâu mà trả cho Uyên?
- Có gì đâu, cho T nợ. Kinh doanh trả dần là được, tính lãi không phần trăm luôn, chịu không? - Cô nàng vui vẻ nói.
Đợt lâu rồi, cái hôm mình và Thanh sida đi café sau đó vọt luôn lên Đà Lạt đuổi theo chị Diễm chắc mọi người còn nhớ. Lần đó mình tả quán café ấy khá kĩ, hẳn nhiều người cũng thắc mắc không biết sao mình lại nói về cái quán kĩ vậy, thì đây, hôm nay mình xin giải đáp cho mọi người rõ, quán đó chính là quán do Uyên mở. To đùng luôn, cực kỳ đắt khách, chắc nhờ ăn nên làm ra vậy nên mấy hôm trước cô nàng mới ngỏ lời kiểu tùy tiện muốn tặng mình một chiếc ô tô, khiến mình sợ mãi.
Có lẽ chị Ngà đã nói qua với gia đình mình về quán café hoành tráng này, bởi vậy lúc Uyên thản nhiên đề xuất giao quán cho mình mà không đòi hỏi tiền bạc gì, cả nhà mình ai nấy đều bất ngờ như không thể tin nổi. Hai ông anh rể thiếu điều suýt đánh rơi đũa, mắt mũi há hốc dòm qua, chủ yếu là nhìn mình với cặp mắt ngưỡng mộ, kiểu "thằng ôn này làm trò gì mà quen được con bé vừa đẹp lại còn giàu nứt vách, sẵn sàng giao luôn cơ nghiệp cực khổ gầy dựng cho nó", đại loại thế!
Nói gì tới ai, kể cả mình cũng đang muốn phát sốt lên vì câu nói đó của Uyên. Mấy hôm trước, kể cả quãng thời gian nằm viện, Uyên chưa bao giờ nhắc gì tới quán café đó với mình, trừ đôi lần vô tình đề cập sơ sơ qua thôi. Thế nên hiện giờ mình mới hết cả hồn, cơ hồ trợn con mắt muốn lọt tròng ra ngoài nhìn Uyên thom lom, đoán xem cô nàng đang giỡn hay đang đùa đây?
Trái ngược với phản ứng của cả nhà mình, Uyên rất bình thản nói với mình:
- Gì ngạc nhiên dữ vậy? Hổm rày lu bu nên Uyên quên nói trước với T, chứ Uyên tính lâu rồi. Quán đang kinh doanh được, sang cho người khác tiếc lắm!
Viễn cảnh làm ông chủ cái cơ ngơi lớn vậy khiến mình không tránh khỏi mơ màng tưởng tượng. Tự dưng có một đống tài sản từ trên trời rớt thẳng xuống đầu thì ai chẳng ham, mình cũng vậy thôi, nhưng mình không thích nhận thêm bất cứ thứ gì từ Uyên nữa. Mà nghĩ kĩ lại, nếu mình đồng ý chuyện này thì khác nào mình chấp nhận đánh đổi xa Uyên để chọn nó?
Lúc này, ba mẹ cũng nhìn mình, kín đáo ra hiệu kêu mình hãy từ chối. Tất nhiên, không cần hai người nhắc, mình vẫn sẽ làm vậy.
- Thôi, tự nhiên lấy quán của Uyên trong khi T không góp tiền góp công gì hết, kỳ lắm! Không được đâu!
Uyên cười:
- T ngại thì tạm thời trông coi quán giùm Uyên thôi, được không? Lỗ thì Uyên bù, nhưng chắc là không lỗ đâu, còn có lãi thì mình chia 5-5, đúng như T nói đó, người góp của, kẻ bỏ công.
Mình biết đây chỉ là một cách nói để mình không ngại, chứ chả ai điên bỏ một đống tiền ra xong rồi giao cho thằng ất ơ nào đó quản lý, lại còn chia hẳn một nửa tiền lãi, họa chăng người điên. Mà Uyên thì không hề điên, rất khôn ngoan là đằng khác. Uyên đang muốn giúp đỡ mình gầy dựng sự nghiệp thay vì bắt đầu từ con số không, và hẳn việc làm này cũng có một phần xuất phát từ sự áy náy khi quyết liệt rời đi, từ chối làm bạn gái của mình.
Trong lòng tự hỏi chị làm gì ở đây??? Ngoài miệng mình thảng thốt xen lẫn vui mừng:
- Chị... Chị đi đâu lên đây?
- Hả, T nói gì vậy?
Chị tròn mắt ngạc nhiên. Mình chớp mắt mấy cái, nhận ra người đang ngồi đó không phải chị, mà chính là Uyên thì vội gượng gạo nói:
- Xin lỗi, đang ngủ say giật mình dậy nên mắt mũi kèm nhèm nhìn nhầm!
Uyên không hề để ý, hoặc có thể chỉ vờ làm vậy. Uyên đứng lên, đi một vòng quanh phòng mình, ngó nghiêng khắp nơi:
- Phòng T vẫn vậy há, bừa bộn như ngày nào, nhưng sạch hơn trước nhiều!
Phòng sạch là nhờ mẹ mình dọn giùm, chứ tật mình hơi lười nên lâu lâu mới dọn một lần, thường là dịp cuối năm gần Tết. Tuy nhiên Uyên đã hiểu lầm theo hướng tốt như vậy, mình cũng chả dại gì đính chính.
Mình còn say ngủ chưa vội ngồi dậy, nằm đó nói:
- Lúc trước Uyên ít khi qua phòng T mà, nhớ rõ vậy hả?
- Đúng là hơi ít khi qua, nhưng vẫn nhớ rất rõ. T quên rồi à, trí nhớ Uyên rất tốt, thành ra nhiều lúc khổ vì nó!
- Sao lại khổ vì nhớ tốt?
Cô nàng tủm tỉm:
- Vì có nhiều chuyện trải qua rồi, Uyên rất muốn quên mà không sao quên được, cứ nhớ mãi trong đầu, nhiều lúc chán lắm nhưng biết sao!
- Bởi vậy, mấy người nhớ dai lại hay thù dai mới sợ chứ! - Mình chọc.
- Xí, Uyên nhớ dai chứ không thù dai à! Uyên mà thù dai thì giờ đã không đứng ở đây đâu!
- Ha ha, ủa, mà Uyên kêu T dậy chi vậy?
- Ăn cơm chứ chi, hỏi lạ! - Cô nàng cuống quýt - Quên mất, mẹ T kêu Uyên lên gọi T xuống lẹ, nãy giờ lo nhiều chuyện để cả nhà chờ ở dưới đó! Ngồi dậy mau lên!!!
- Rồi rồi, dậy nè! Đừng hối nữa!!
Mình tốc mền bò xuống giường, trên người vẫn còn mặc bộ đồ lúc sáng chưa thay ra. Uyên thấy vậy, nhăn mặt:
- Về nãy giờ còn chưa chịu thay đồ nữa?
- Buồn ngủ quá có kịp thay đâu, Uyên cũng vậy mà! - Mình đáp tỉnh bơ.
- Uyên là khách, còn T là chủ, so sánh vớ vẩn! Về nhà rồi thì thay đồ ra cho thoải mái đi!
Giọng điệu cô nàng thoạt nghe chả khác gì vợ đang rầy la chồng vụ ở dơ lười biếng vậy, thành ra bị mắng mỏ nhưng mình lại thấy vui mới lạ lùng. Mình phẩy tay:
- Rồi rồi, xuống dưới trước đi, T thay đồ rửa mặt xong xuống liền!
- Lẹ đó, đừng để mọi người chờ kì lắm! - Cô nàng đi ra vẫn cố thòng lại một câu.
Mình có cảm giác như Uyên đã trở thành một thành viên chính thức trong gia đình mình vậy, qua cách xử sự nãy giờ có vẻ rất tự nhiên thoải mái, chẳng hề giống khách một chút nào. Mình hỏi với theo khi Uyên sắp khuất sau cửa:
- Nè, Uyên nói chuyện với chị Ngà chưa?
Cô nàng khựng người:
- Có hỏi thăm mấy câu. Ý T muốn hỏi chuyện gì?
- À không, đâu có gì. Uyên xuống trước đi, T xuống liền!
Uyên tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nhìn mình song cũng không hỏi thêm, quay lưng đi xuống cầu thang.
Vậy là chị Ngà chưa nói chuyện đó với Uyên, làm mình cứ tưởng... Nhưng qua những gì diễn ra nãy giờ, mình tin quyết định dụ dỗ Uyên đưa mình về nhà chuyến này là cực kỳ cực kỳ sáng suốt. Trước mắt rõ ràng tâm lý và tinh thần cô nàng đã có chuyển biến tích cực.
Mình thay đồ rửa mặt xong, xuống dưới nhà bếp đã thấy mọi người chờ sẵn, cả gia đình vui vẻ quây quần bên chiếc bàn gỗ dài với tám chiếc ghế chia thành bốn chiếc mỗi bên. Uyên ngồi cạnh chị Ngà, ghế bên phải cô nàng vẫn còn trống, tất nhiên là chừa cho mình. Vừa đi tới đặt đít ngồi xuống, mẹ mình liền hỏi:
- Mệt lắm sao mà vừa về tới đã lăn ra ngủ, kêu hoài không dậy vậy con?
- Dạ? Hơi mệt, nhưng ai nói kêu con hoài không dậy? - Mình ngơ ngác hỏi lại.
Mẹ mình cười vui:
- Uyên chứ ai, nói lên kêu mà con cứ nằm nướng hoài, lười nhác chảy thây!
Mình liếc qua, đúng lúc Uyên cũng vừa nhìn, cô nàng vênh mặt lên:
- Đâu có nói sai mà nhìn cái gì?
- Ờ.
Mình nhún vai, cầm lấy chén cơm đã xới sẵn cùng đôi đũa xếp ngay ngắn trước mặt. Bữa nay nhà có khách, nói đúng hơn là "con dâu tương lai" ghé chơi, thành ra mẹ mình nấu ăn mà như bữa tiệc vậy, thức ăn thịt cá ê hề, vừa nhìn đã thấy no chứ chả cần ăn.
Lâu lắm rồi mình mới được ăn cơm nhà, mấy tuần qua toàn ăn tiệm ngán tận cổ luôn rồi, vậy nên ăn lia lịa, thỉnh thoảng ga lăng gắp vài miếng cho Uyên song Uyên kêu mình cứ để Uyên tự nhiên. Quả thật Uyên rất tự nhiên, ăn uống từ tốn nhưng không hề ngại ngần gì cả, điều này khiến cho bữa cơm thực sự đúng là một bữa cơm gia đình, không hề có chút gì gượng gạo hay mất thoải mái.
Uyên và chị Diễm khác nhau rất xa về nhiều mặt. Mình vẫn còn nhớ thời gian đầu chị lên nhà mình, ăn cơm còn không dám ăn, rất hay ngại, rụt rè, nhút nhát. Sẽ có người nói là Uyên dù sao cũng từng ở nhà mình một thời gian mà, thế nhưng bữa ăn hôm nay có cả vợ chồng chị ba, Uyên chưa gặp được mấy lần, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nàng dùng bữa với nhà mình sau gần hai năm dài, mọi thứ đều mới mẻ.
- Ăn được không con? - Mẹ mình hỏi khi lưng bữa rồi. Từ đầu mẹ tránh nói chuyện nhiều, để Uyên được tự nhiên.
Uyên lễ phép đáp:
- Dạ, ngon lắm! Lâu rồi con mới được ăn cơm nhà đó!
Mẹ mình cười:
- Vậy hả? Tội chưa, sau này nếu con muốn thì cứ sang đây ăn cơm với dì mỗi ngày cũng được. Nhà có mỗi hai vợ chồng già với thằng T, mà nó thì đi suốt ngày, nhiều khi cũng buồn!
Mình nhủ thầm vô bài rồi. Thiệt tình, mấy người lớn như mẹ mình không có kiểu nói nào khác hay sao ấy, có mỗi một kiểu hở ra là than buồn, neo đơn, già cả để dễ khiến người ta mủi lòng.
Uyên cười tươi, gật đầu:
- Con cũng muốn vậy lắm, mà tiếc là nhà con ở tuốt dưới Cần Thơ. Sau này nếu có dịp lên đây con nhất định sẽ ghé qua làm phiền, nhân tiện thăm hỏi dì dượng!
Mình cụt hứng thật sự, và cả thất vọng. Tưởng thế nào, chưa gì Uyên đã nói thẳng ruột ngựa như vậy, chẳng chừa một chút đường lùi, vậy làm gì còn cơ hội cho mình nữa đây. Tâm trạng bực dọc, mình đá một cái khá mạnh vào chân Uyên đặt dưới bàn khiến cô nàng giật bắn, quay sang lườm mình. Mình trợn mắt ngó lại, môi hơi nhếch lên đe dọa, cũng chả có ý gì, chỉ muốn Uyên nói gì thì cũng nể mặt gia đình và mình một chút. Uyên thừa biết mẹ mình có thiện cảm với Uyên thế nào, và mẹ mình cũng đã từng tìm gặp riêng Uyên với mục đích giúp hai đứa mình hàn gắn mối quan hệ mà.
Không như mình lo nghĩ, mẹ mình không vì Uyên nói vậy mà phiền lòng. Thực ra Uyên chẳng nói gì sai cả, chỉ hơi thẳng thắn tí thôi.
- Dì nghe chị Ngà nói con có mở quán café trên đây mà, về Cần Thơ sao quản lý được?
- Dạ, con đang tính sang lại cho người khác đây dì. - Uyên nhã nhặn.
- Uổng quá, nghe nói quán con đang kinh doanh được lắm mà?!
- Dạ, sang lại con cũng tiếc, nhưng biết sao được! Hay là... Nếu T có hứng thú, con sang lại cho T luôn cho tiện?
Chắc bị mẹ mình hỏi quá, cô nàng tìm cách bán cái sang cho mình. Mình lắc đầu ngay:
- Quán lớn quá, tiền đâu mà trả cho Uyên?
- Có gì đâu, cho T nợ. Kinh doanh trả dần là được, tính lãi không phần trăm luôn, chịu không? - Cô nàng vui vẻ nói.
Đợt lâu rồi, cái hôm mình và Thanh sida đi café sau đó vọt luôn lên Đà Lạt đuổi theo chị Diễm chắc mọi người còn nhớ. Lần đó mình tả quán café ấy khá kĩ, hẳn nhiều người cũng thắc mắc không biết sao mình lại nói về cái quán kĩ vậy, thì đây, hôm nay mình xin giải đáp cho mọi người rõ, quán đó chính là quán do Uyên mở. To đùng luôn, cực kỳ đắt khách, chắc nhờ ăn nên làm ra vậy nên mấy hôm trước cô nàng mới ngỏ lời kiểu tùy tiện muốn tặng mình một chiếc ô tô, khiến mình sợ mãi.
Có lẽ chị Ngà đã nói qua với gia đình mình về quán café hoành tráng này, bởi vậy lúc Uyên thản nhiên đề xuất giao quán cho mình mà không đòi hỏi tiền bạc gì, cả nhà mình ai nấy đều bất ngờ như không thể tin nổi. Hai ông anh rể thiếu điều suýt đánh rơi đũa, mắt mũi há hốc dòm qua, chủ yếu là nhìn mình với cặp mắt ngưỡng mộ, kiểu "thằng ôn này làm trò gì mà quen được con bé vừa đẹp lại còn giàu nứt vách, sẵn sàng giao luôn cơ nghiệp cực khổ gầy dựng cho nó", đại loại thế!
Nói gì tới ai, kể cả mình cũng đang muốn phát sốt lên vì câu nói đó của Uyên. Mấy hôm trước, kể cả quãng thời gian nằm viện, Uyên chưa bao giờ nhắc gì tới quán café đó với mình, trừ đôi lần vô tình đề cập sơ sơ qua thôi. Thế nên hiện giờ mình mới hết cả hồn, cơ hồ trợn con mắt muốn lọt tròng ra ngoài nhìn Uyên thom lom, đoán xem cô nàng đang giỡn hay đang đùa đây?
Trái ngược với phản ứng của cả nhà mình, Uyên rất bình thản nói với mình:
- Gì ngạc nhiên dữ vậy? Hổm rày lu bu nên Uyên quên nói trước với T, chứ Uyên tính lâu rồi. Quán đang kinh doanh được, sang cho người khác tiếc lắm!
Viễn cảnh làm ông chủ cái cơ ngơi lớn vậy khiến mình không tránh khỏi mơ màng tưởng tượng. Tự dưng có một đống tài sản từ trên trời rớt thẳng xuống đầu thì ai chẳng ham, mình cũng vậy thôi, nhưng mình không thích nhận thêm bất cứ thứ gì từ Uyên nữa. Mà nghĩ kĩ lại, nếu mình đồng ý chuyện này thì khác nào mình chấp nhận đánh đổi xa Uyên để chọn nó?
Lúc này, ba mẹ cũng nhìn mình, kín đáo ra hiệu kêu mình hãy từ chối. Tất nhiên, không cần hai người nhắc, mình vẫn sẽ làm vậy.
- Thôi, tự nhiên lấy quán của Uyên trong khi T không góp tiền góp công gì hết, kỳ lắm! Không được đâu!
Uyên cười:
- T ngại thì tạm thời trông coi quán giùm Uyên thôi, được không? Lỗ thì Uyên bù, nhưng chắc là không lỗ đâu, còn có lãi thì mình chia 5-5, đúng như T nói đó, người góp của, kẻ bỏ công.
Mình biết đây chỉ là một cách nói để mình không ngại, chứ chả ai điên bỏ một đống tiền ra xong rồi giao cho thằng ất ơ nào đó quản lý, lại còn chia hẳn một nửa tiền lãi, họa chăng người điên. Mà Uyên thì không hề điên, rất khôn ngoan là đằng khác. Uyên đang muốn giúp đỡ mình gầy dựng sự nghiệp thay vì bắt đầu từ con số không, và hẳn việc làm này cũng có một phần xuất phát từ sự áy náy khi quyết liệt rời đi, từ chối làm bạn gái của mình.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN