Chọn chế độ đọc: Sáng - Tối
Dọn dẹp xong xuôi, không ai bảo ai mà cả ba cùng đi lên trước nhà, hì hục khiêng chiếc giường tre ra hẳn ngoài sân rồi leo lên đó ngồi hóng mát.
Đêm nay trăng sáng, khoảng sân nhà chị sau khi dỡ rạp thì rất trống trải, cơ hồ hứng trọn vẹn ánh trăng và chi chít những vì sao lung linh trên cao soi rọi xuống.
Trời đêm ở quê thật đẹp. Gió hiu hiu thổi, đẩy đưa những hàng cây và mấy ngọn tre xào xạc tới lui, lẫn trong âm thanh côn trùng kêu rả rích không ngừng, xa xa có cả tiếng ếch nhái kêu loạn. Tất cả những thứ này hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản hợp xướng kỳ lạ mà êm ái, giúp tâm hồn mình trở nên yên bình vô cùng tận.
Thời gian qua nếm trải quá nhiều đắng cay, quá nhiều biến cố, lắm lúc tưởng chừng mình dần chai sạn đi, tinh thần chưa bao giờ được ngơi nghỉ, cứ bị dày vò dằn vặt từng phút từng giây. Đêm nay mình cảm thấy tâm hồn như được tưới tắm, được trẻ lại, được trở về với thời gian đầu yêu chị, thời gian đầu ở chung nhà cùng chị và Uyên. Dù nó chỉ cách đây mấy năm thôi, không quá xa, nhưng mỗi khi hồi tưởng lại, mình cứ luôn có cảm giác đã mấy chục năm đằng đẵng trôi qua, có lẽ vì khoảng thời gian đầy khổ sở và ray rứt đó đã gặm nhấm giết dần giết mòn cả ba đứa bọn mình, thế nên luôn thấy nó thật dài làm sao.
Chị ngẩng mặt nhìn vầng trăng non, lên tiếng hỏi Uyên:
- Hồi sáng Uyên nói mở quán café hả? Kinh doanh có ổn không?
- Cũng ổn. Mọi chuyện đều có người quản lý thay hết, em chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem sổ sách thôi. - Uyên đáp.
- Vậy sao được, Uyên bỏ bê vậy ta ăn gian lấy hết tiền đó.
Uyên cười nói:
- Cũng biết vậy, mà tại gần đây bận quá, em chưa thu xếp được. Mà nói chứ quản lý em thuê làm việc cũng tốt lắm, em cho họ "ăn" trong giới hạn chấp nhận được, miễn đừng làm quá thôi. Dù sao mình chỉ bỏ vốn ra, còn công lao vẫn là đội ngũ nhân viên mà, làm chặt quá thì ai còn muốn làm cho mình nữa.
Trước giờ biết Uyên có quán café nhưng mình ít hỏi tới, nghe mới nói chen vào:
- Uyên nói có lý, nhưng lòng tham con người không đáy mà, để vậy riết họ quen sẽ làm bậy nhiều hơn cho xem.
- Ừm, thì Uyên cũng nghĩ vậy nên bữa trước mới đề nghị sang quán lại cho T đó. T suy nghĩ xong chưa?
Tự dưng cô nàng lái sang chuyện này, mình hơi bất ngờ, vì cứ tưởng đó chỉ là ý định lúc Uyên định trở về Cần Thơ thôi, còn bây giờ cô nàng đã chịu làm bạn gái mình, tạm trú ở nhà mình luôn rồi, thì còn giao lại cho mình làm gì nữa.
- Ủa, Uyên đâu có về Cần Thơ nữa, giao quán lại cho T làm gì?
- Để còn rảnh rỗi đầu tư vào hạng mục khác chứ, Uyên đâu thể ôm mãi cái quán đó. T không chịu hả?
- Ừ, T muốn xin việc rồi đi làm.
Cô nàng chép miệng:
- T lạ thật, có sẵn cơ ngơi không chịu, đi làm thuê cho người khác làm gì chứ?
- T muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, chứ gì cũng dựa vào Uyên thì T còn là thằng đàn ông sao?
Mình cũng có nghĩ qua chuyện này rồi. Viễn cảnh làm ông chủ quán café lớn đó tuy rất hoành tráng, nhưng làm sao tránh được cái tiếng ăn bám? Mình thà là đi làm thuê, tích cóp để dành rồi sau này tự kinh doanh riêng còn hơn. Có thể mình sẽ thất bại nhưng chẳng sao, miễn đủ khả năng kiếm ra tiền, lo được cho gia đình đầy đủ cũng là ổn rồi.
Uyên nhìn mình cười cười, gật nhẹ:
- Tùy T thôi. T muốn sao cũng được hết, Uyên tôn trọng!
Nói đoạn cô nàng quay sang hỏi chị lặng lẽ kế bên:
- Chị hiện tại có làm gì không? Hay là lên trển quản lý giúp em đi!
Chị Diễm bật cười:
- Chị cũng muốn nhưng mà không được đâu.
- Sao không được? - Mình hỏi. Chủ ý này của Uyên rất hay, vừa giúp chị không có thời gian rảnh nghĩ ngợi lung tung, lại vừa có thêm thu nhập phụ giúp gia đình.
- Anh Quang không cho chị làm đâu... - Chị buông nhẹ.
Khi không đang vui, nghe nhắc tới tên thằng này mình liền phát bực, cái đầu và khắp mình mẩy vẫn còn chưa hết đau đây. Mình cau mặt:
- Nó lấy quyền gì cấm đoán không cho chị đi làm? Chưa cưới mà đã gia trưởng vậy sao được!!!
Bực thật, hồi xưa yêu nhau mình chưa bao giờ ra lệnh hay cấm chị bất cứ cái gì, cùng lắm chỉ ráng khuyên nhủ vài câu mà nếu chị không đồng ý thì mình cũng đành chấp nhận. Còn đằng này, chưa gì nó đã cấm đoán này nọ, vậy mà chị cũng nghe theo. Nghĩ thật khó chịu!
Chị gượng cười:
- Không phải như T nghĩ đâu. Tại... Lúc gần đây chị hay chóng mặt, sức khỏe hơi yếu không được như trước kia nên ảnh lo thôi. Ba mẹ chị cũng không cho chị đi làm mà, không riêng gì ảnh!
Chị thổ lộ làm cả mình và Uyên đều hết hồn. Trước đó Uyên còn khen với mình là nay chị có da có thịt, nhìn đẹp hơn trước cơ mà, nên chả ai nghĩ chị có bệnh hay gì cả. Mình quan tâm hỏi:
- Rồi chị đi khám chưa, có biết bị gì không?
- Khám rồi, bác sĩ nói chị thiếu máu, khuyên về bồi bổ với nghỉ dưỡng hợp lý, có cho chút thuốc uống nữa.
- Hết không?
- Cũng đỡ đỡ...
Trông chị ngần ngừ, mình biết là chị vẫn còn bệnh chứ chả hết gì đâu, chỉ nói vậy để tụi mình đừng lo lắng thôi. Mình nói:
- Chị khám ở đâu? Có lên bệnh viện Sài Gòn chưa?
- Chưa, mới khám ở đây thôi à. - Nói xong chị cười - Bệnh xoàng thôi mà, đừng lo! Nói chứ chị vẫn khỏe mạnh lắm, chỉ thỉnh thoảng chóng mặt tí thôi rồi lại hết ngay!
Nghe vậy cũng đỡ lo một chút, song mình vẫn khuyên:
- Chị phải đi Sài Gòn khám cho an tâm, ở đây y tế trình độ không quá cao đâu. Đừng ỷ lại, tới lúc phát bệnh ra mệt lắm đó!
Uyên thì bảo:
- Hay hôm nào chị thu xếp đi, em chở chị đi khám, đi về trong ngày nhanh lắm!
- Chị biết rồi. Khi nào rảnh sẽ làm phiền Uyên!
Chị cười gật đầu, ậm à ậm ừ kiểu cho qua. Mình không tiện nói nhiều, mất công tỏ ra lo lắng quá lại làm Uyên tủi thân dù mình biết Uyên không ích kỷ nhỏ nhen vậy, nhưng tránh được vẫn nên tránh thì tốt hơn.
Ba người tán chuyện không đầu không cuối một hồi, chị bất chợt hỏi một câu làm mình và Uyên chết trân, không biết phải trả lời thế nào:
- Nè, T và Uyên định khi nào thì cưới? Hi hi, để chị còn chúc mừng nữa!
Câu hỏi rất bình thường, thái độ chị cũng rất bình thường, rất vui vẻ, hoàn toàn chẳng có một chút gì khác lạ, thế nhưng đến tai mình lại dâng lên cảm nhận chua chát. Mình chỉ cười không đáp, bâng khuâng ngó lên vòm trời cao. Uyên đáp thay:
- Còn lâu lắm. T vẫn đang trong thời gian 3 tháng bị em thử thách mà, em đã nhận lời làm bạn gái T đâu.
Chị kinh ngạc:
- Ủa, chứ không phải hai người quen nhau lâu lắm rồi hả? Sao đợt trước chị hỏi thì T nói... T nói...
Kể từ lúc chia tay, chị vẫn luôn lầm tưởng mình và Uyên yêu nhau. Chị hiểu lầm, mình thì chán nản nên chưa từng giải thích, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, thành ra chị luôn mặc định bọn mình là một đôi. Mình cũng không nhớ có từng dặn Uyên đừng hé lộ chuyện này với chị không, nhưng lúc này thì chị đã lờ mờ biết ra sự thật rồi.
Nhìn thoáng qua gương mặt chị ngỡ ngàng, Uyên ngập ngừng:
- T nói sao với chị? À...
Cô nàng ngưng bặt luôn, có lẽ đã nhớ ra, và chẳng biết phải giải thích gì.
Bất đắc dĩ, mình đành lên tiếng:
- Thực ra lâu nay chị hiểu lầm thôi. Từ lúc chị về đây, em vẫn đi làm trên nhà máy đường, còn Uyên thì đi xa cũng không có liên lạc gì hết.
- Vậy sao lúc chị gọi điện mời đám hỏi, chị hỏi T không nói mà giống như thừa nhận vậy? Chị hiểu lầm sao T không giải thích? - Giọng chị hơi run.
Mình cười khổ:
- Em cũng tính nói rõ, mà chưa gì chị đã thông báo chị sắp làm đám hỏi, biết nói gì nữa giờ? Với lại em cũng muốn chị yên lòng, không phải lo nghĩ về em nữa...
Thực ra đây chỉ là một phần, nguyên do thực sự vẫn là do bọn mình có cùng huyết thống, nên mình buộc phải nói vậy để xóa đi chút lưu luyến cuối cùng chị dành cho mình. Song mình không thể nói chuyện này ra, chỉ đành đổ hết tại chị lấy chồng.
- T... Có biết đêm đó khi gọi điện cho T, chị nghĩ... Gì không? - Giọng chị càng thêm nghẹn ngào như sắp khóc - Có biết lý do thực sự chị muốn gọi điện cho T không... Sao T lại làm vậy?
Chị thay đổi trạng thái quá đột ngột làm mình lúng túng:
- Thì em nghĩ chị gọi mời đám hỏi thôi... Không phải hả?
- Mục đích ban đầu của chị không phải như vậy! - Chị hơi lớn tiếng vì xúc động.
Mình ngồi thừ ra, nhất thời không biết phải nói gì, cũng không dám hỏi tới. Mình lờ mờ đoán được ý chị rồi, và chính ý nghĩ đó đang khiến mình rất khó chịu.
Sau khoảnh khắc cảm xúc lấn át mãnh liệt, chị mau chóng bình tĩnh lại, buồn bã nói với Uyên:
- Xin lỗi, có Uyên ở đây lẽ ra chị không nên khơi lại chuyện cũ làm gì. Coi như chị chưa nói gì hén!
Nào ngờ, Uyên lắc đầu, nắm tay chị khẩn khoản:
- Chị cứ nói hết ra đi! Trút hết một lần rồi chúng ta ba mặt một lời giải quyết cho xong. Em cũng muốn như vậy lâu rồi, thà vậy còn hơn cứ im lặng giữ trong lòng rồi khó chịu dây dưa hoài không tốt đâu!
Mình không ủng hộ ý này của Uyên, vì mình và chị đâu thể nào quay về bên nhau được, bây giờ có nói ra hết cũng chẳng giải quyết được bất kỳ điều gì cả, có khi chỉ càng khiến đôi bên thêm khó xử và dằn vặt hơn thôi. Song, nhìn thần sắc chị trầm ngâm miên man, mình biết chị đã bị lời Uyên tác động, đã vậy thì mình cũng không tiện lên tiếng phản đối, chỉ có thể ngồi yên mà nghe.
Một khoảng im lặng kéo dài. Sau cùng, Uyên là người lên tiếng phá tan bầu không khí có phần căng thẳng:
- Chị nói gì đi, đừng im lặng nữa! Khó lắm tụi mình mới có cơ hội ngồi riêng với nhau vầy, đừng lãng phí nó!
- Chị... - Mắt chị long lanh nhìn về hàng tre xa xa vẫn đang đung đưa trong gió, đôi môi không thoa son khẽ mấp máy như muốn nói rồi lại ngưng, cứ mím chặt - Chị không biết nói sao nữa...
- Chị nghĩ gì thì nói đó, đừng ngại! Em và T đều hiểu mà! - Uyên nhẹ nhàng gợi mở, tay vẫn nắm chặt bàn tay chị bóp nhè nhẹ.
Chị gật nhẹ, mắt hướng về mình, bên trong tràn ngập những xúc cảm khó nói:
- T có muốn nghe không? Chắc là không rồi, vì T là người chủ động buông tay mà...
Nội tâm mình thở dài, thầm trách Uyên, không biết Uyên đang tính toán điều gì mà lại dồn mình vào tình thế khó xử như vầy? Uyên có biết đang đùa với lửa không, mình khó khăn lắm mới tạm quên được chị, vậy mà cô nàng cứ muốn khuấy động nó lên để làm gì chứ? Rốt cuộc Uyên muốn gì đây?
Mình rất muốn hỏi Uyên câu đó ngay lúc này, thế nhưng trước ánh nhìn đau đáu từ chị thì làm sao có thể nói được gì. Vì nói ra thế nào cũng lộ hết toàn bộ bí mật mà mình đã cố gắng chôn kín lâu nay. Và khi biết được sự thật, chị sẽ chẳng còn ngồi đây thế này đâu. Mình biết sẽ xảy ra chuyện lớn, rất kinh khủng.
Trong sự chờ đợi từ chị, và cả Uyên, mình chậm rãi lắc đầu.
Chị cụp mắt xuống, nét mặt phủ đầy thất vọng ê chề, chỉ cười bảo:
- Chị biết mà. T luôn đuổi theo nhưng chỉ để bảo vệ che chở cho chị thôi, T không còn cần chị nữa...
Câu trách móc khiến tim mình đau nhói. Oan lắm, mình muốn hét lên cho chị biết là mình không phải như vậy, nhưng phần lý trí còn sót lại đã ngăn cản mình làm thế. Mình khó khăn giải thích:
- Chị đừng vậy mà! Em không cần nghe chị nói vì em biết chị sắp nói gì. Nếu đã tự hiểu được thì đâu cần phải nói ra nữa, đúng không?
- Vậy T nói thử coi chị định nói gì? T đừng có làm như lúc nào cũng hiểu rõ chị như vậy...
- Haizzz, đêm đó chị tìm em, muốn nhìn xem thái độ em thế nào phải không? Lúc đó chị đã nhận được lời cầu hôn của thằng Quang, nhưng chắc chị chưa đồng ý, mà gọi điện cho em trước. Sau đó hiểu lầm em vẫn đang hạnh phúc bên Uyên nên chị mới mời em dự đám hỏi, đồng thời nhận lời lấy nó.
Mình càng nói thì cơ thể chị càng run rẩy, sau cùng bật khóc thành tiếng:
- T biết rõ như vậy, sao lúc đó chị hiểu lầm, T không chịu lên tiếng giải thích? Chán ghét chị tới vậy hả? Chị đi lấy chồng, T vui lắm sao?
Mình muốn ôm chị, nhưng đã có Uyên thay mình làm điều đó. Cô nàng nhích tới, hai tay vòng ra ôm chặt chị từ phía sau, liên hồi thì thầm gì đó vào tai chị, có lẽ là trấn an.
- Lúc đó em không hề biết chuyện này mà. Chỉ tới tối nay, nãy giờ nghe qua mới lờ mờ đoán ra được. Thật đó!
Chị mím môi gật gật mái đầu:
- Vậy T nói đi, nếu lúc đó biết ra chuyện như vậy, T sẽ làm sao? T có ngăn cản chị, rồi mình quay lại với nhau như trước không?
Từ lúc chia tay đến giờ, đây là lần đầu tiên chị tỏ bày tâm sự, đã vậy còn hỏi thẳng mình. Mình hiểu rõ con người chị, tự trọng cao và rất hay e ngại xấu hổ. Hôm nay chị dám lên tiếng thẳng thắn như vậy, chứng tỏ thời gian qua chị đã bị chuyện này dằn vặt rất nhiều. Thế nhưng mình có thể làm gì được bây giờ, bọn mình không thể nào mà. Dù sẽ làm chị đau, mình vẫn phải nói, không còn giải pháp nào khác cả.
- T nói đi, đừng im vậy nữa! Chị chịu đựng gần cả năm qua như vậy là đủ lắm rồi, sắp quá sức chị rồi, T có biết không?
Chị òa khóc, dụi đầu vào người Uyên, toàn thân run bần bật theo từng tiếng nấc nghẹn.
Mình ngồi đó như phỗng đá mà chẳng dám lên tiếng nói bất kỳ điều gì. Tinh thần chị đang bị kích động, rất dễ nghĩ quẫn. Mình chẳng khác gì chị, có chăng mình "sướng" hơn chị ở chỗ mình biết rõ nguyên nhân đằng sau, vì vậy mình không bị dằn vặt mãi vì cái ý nghĩ tại sao bọn mình chia tay. Mình dằn vặt vì thứ khác, vì có người cha không nên thân, con rơi con rớt để giờ mình phải lãnh nhận hậu quả. Mình cũng khổ tâm hơn mỗi khi trông thấy chị và luôn phải tự nhủ với bản thân rằng "đó là chị mình", phải tránh xa, phải giữ kẽ, phải...
Chị trút cạn nước mắt rồi rời khỏi người Uyên, đôi mắt ướt mọng mở to nhìn thẳng mình, nói rõ từng chữ trong tâm trạng uất ức:
- T không trả lời cũng không sao. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chị muốn biết là lý do tại sao T đòi chia tay? Hả T? Rõ ràng lúc đó T và bé Uyên không hề quen nhau, vậy thì tại sao chứ? Lâu nay chị cứ ngỡ chị phải ra đi vì hai người đến với nhau, chị chấp nhận, dù buồn mấy cũng ráng chấp nhận khi nghĩ tới hai người được hạnh phúc, hóa ra sự thật không phải vậy! T còn giấu chị chuyện gì nữa? T nói đi! Hôm nay nếu T không nói rõ ràng thuyết phục, chị sẽ chết ngay trước mặt T cho T ân hận suốt đời còn lại...
Toàn thân mình ngập trong lạnh lẽo, nhìn sang Uyên, thấy cô nàng cũng đang sợ hãi nhìn mình. Uyên và mình đều không ngờ chỉ vì một câu nói hớ vô tình của Uyên lại khiến chị nghĩ ra được nhiều chuyện đến vậy.
Mình thực sự hối hận vì đã xuống đây, để bây giờ chẳng biết phải đối diện với chị thế nào.
BÌNH LUẬN VỀ TRUYỆN